Chương trước
Chương sau
Là gia chủ lâu năm lèo lái một trong tam đại gia tộc và phát triễn vượt bậc tới ngày hôm nay, Thẩm Đại Hải tất nhiên là không có những suy nghĩ nông cạn như lũ phế vật kia.
Quan hệ giữa Thẩm gia và Xích gia có thể nói là một mất một còn vào thời điểm này, tuyệt đối không phải một cái cúi đầu, vài câu hạ thấp bản thân để nâng tầm đối phương là có thể hóa giải được, thậm chí cúi đầu quy hàng cũng là điều quá xa xỉ rồi.
Bị sỉ nhục hạ thấp trước mặt thiên hạ mà sắc mặt không đổi, nén nhịn những thứ mà người thường không thể nén nhịn được, vị tân gia chủ của Xích gia này tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.
Trong đôi mắt của Thẩm Đại Hải lóe qua tia sáng cảnh giác, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ thân thiện há há cười lớn, chủ động chụp lấy tay của Xích Hạo Tín dẫn đi thẳng vào trong như đôi bạn lâu năm vậy.
Chỉ mới là món khai vị, chuẩn bị đi thẳng vào món chính rồi đây!!
Đám đông háo hức nhanh chóng đi theo phía sau chuẩn bị xem xem Xích Hạo Tín sẽ xử lý thế nào cho tình huống tiếp theo.
“ Xích gia chủ, đây là chỗ ngồi đặc biệt mà Thẩm mẫu đã cất công chuẩn bị cho ngài, mời ngồi ~~~!!”
Vừa bước vào phòng tiệc, Thẩm Đại Hải cười lớn chỉ thẳng vào vị trí bàn tiệc được đặt ngay lối vào.
Một bàn tiệc nhỏ chỉ bằng một sải tay, khác xa với hàng chục món ngon rượu mạnh bày bố đầy trên bàn của các vị khách khác, chiếc bàn Thẩm Đại Hải đang đưa tay chĩa vào chỉ duy nhất một đĩa dưa chuột với nửa con gà quay và một bình rượu nhỏ, ngoài ra không còn thêm bất kỳ món gì nữa, và càng không thể nào có người hầu rượu đứng ở bên cạnh như những bàn tiệc khác rồi.
Đừng nói là gia chủ của một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất Sơn Hải thành, cho dù chỉ là gia chủ của một gia tộc tầm trung cấp thấp, bị đối đãi kiểu sỉ nhục như thế này, chắc chắn sẽ quay đầu bỏ đi ngay tức khắc.
Cái này gọi là nhục người quá đáng ~~!!!
Ngay cả một người vốn dĩ điềm tĩnh và hiền tính như Xích Hạo Tín cũng không kìm được lóe qua tia sáng đầy phẫn nộ, giận tới nỗi suýt run người, nhưng đã nhanh chóng kìm nén lại, vẫn mang theo nụ cười đầy thân thiện tự nhiên trên môi, chắp tay thi lễ cười nói: “ Xin đa tạ, làm phiền Thẩm gia chủ đã cất công sắp xếp một cách chu đáo như thế này.”
Nói xong, dưới ánh mắt khó tin của tất cả những người có mặt tại hội tiệc, trực tiếp bước thẳng vào bàn tiệc ngồi xuống, thậm chí tự đưa tay chụp lấy bình rượu đổ vào ly rồi nâng ly thưởng thức một cách tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn lên tiếng bình phẩm khen ngon nữa là.
Hành động của ông ta lập tức nhận được vô số ánh mắt đầy khinh bỉ chế giễu phóng thẳng vào người mình.
Mẹ kiếp, bị sỉ nhục như thế mà vẫn còn tâm trạng ăn uống, không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung tên mặt dày nhát gan thỏ đế tới nỗi không chút lòng tự trọng này nữa.
Nhìn thấy Xích Hạo Tín trở thành tâm điểm của sự châm biến của những người có mặt tại hiện trường, Thẩm Đại Hải khẽ ngật đầu hài lòng với “ kiệt tác” của mình, nhưng đồng thời trong lòng càng lúc càng tỏ ra thận trọng cảnh giác với đối thủ mới của mình vô cùng.
Là một người làm việc lớn!!!
“ bẩm gia chủ, có người phía thành chủ phủ đã tới ngay trước cửa phủ rồi ạ.”
Trong lúc Thẩm Đại Hải chuẩn bị quay về chỗ ngồi, Thẩm Nghệ Mưu từ bên ngoài bước vào, nhỏ tiếng bẩm báo bên tai lão.
“ mọi người, vị tân thành chủ của chúng ta đã tới, chúng ta cùng bước ra chào đón nhân vật chính của buổi tiệc tối nay nào ~~~!!!”
Thẩm Đại Hải lần nữa lớn tiếng tuyên bố, lập tức nhận được hầu hết tiếng hưởng ứng của những người có mặt tại hội tiệc.
Thẩm Đại Hải lại dẫn theo đám đông quay đầu rời khỏi phòng tiệc, chỉ là liếc nhìn Xích Hạo Tín vẫn bất động ngồi thưởng thức ly rượu tại bàn, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ đứng dậy đi cùng cả nhóm ra đón tiếp vị tân thành chủ cả.
Chẳng lẽ đối phương cho rằng chắc chắn không tranh giành lại mình, nên chủ động bỏ cuộc??
Nếu như vậy thì trước đó mình đã đánh giá sai tên này rồi, thì ra cũng chỉ là một tên không có đại chí. Ngay cả thử thách cũng không dám đương đầu, sao có đủ tư cách trở thành đối thủ của mình chứ???
Thẩm Đại Hải có chút thất vọng trước biểu hiện của Xích Hạo Tín, tưởng sắp có một đối thủ xứng tầm với mình, nhưng thực tế cũng chỉ là một tên tầm thường vô dụng.
Ái da, vô địch quả thật là cô đơn quá đi ~~~~~!!
Thẩm Đại Hải không kìm được lắc đầu cảm thán tự sướng, không thèm quan tâm tới Xích Hạo Tín nữa, trực tiếp đi thẳng ra ngoài để tiếp đón nhân vật chính của bữa tiệc chào đón ngày hôm nay.
Xích Hạo Tín cười lạnh trước những ánh mắt nụ cười khinh thường chế giễu của đám người có mặt tại hiện trường, tự mình làm việc mình thích, đồng thời trong lòng cười nói: “ cứ chê cười châm biến đi, lát nữa sẽ có trò vui giành cho các ngươi, hừ hừ ~~!!”
Đám đông lần nữa trở lại hoa viên, ngay đối diện là ba bóng người từ phía sau cánh cửa gỗ lớn thông vào hoa viên xuất hiện, bóng người dẫn đầu tất nhiên là người phụ trách đón khách dẫn đường trong Thẩm phủ, có thể bỏ qua không thèm quan tâm, mọi ánh mắt đều tập trung đổ dồn hết vào hai bóng người đang rảo bước theo người dẫn đường ngay phía sau.
Bóng người đi sau cùng, chính là quản gia lâu năm bên thành chủ phủ, thường xuyên thay mặt cựu thành chủ xuất hiện trước công chúng nên đã chai mặt hết rồi, vừa giáp mặt lập tức nhận ra. Bóng người được chú ý nhiều nhất thời điểm này, chính là bóng người đi ngay vị trí trung tâm, trên người mặt một bộ trang phụ nho sĩ màu xám than, đầu búi tóc thành một cục như cái bánh bao, trên môi đang mang theo nụ cười ngạo nghễnh ngông cuồng.
Chính là vị tân thành chủ bí ẩn????
Mặc dù trước đó trong đầu đã hình dung đủ mọi hình tượng khuôn mặt dáng dấp của vị tân thành chủ, nhưng khi chính thức gặp mặt, không ít người suýt chút ngã ngửa khi nhìn thấy dung nhan chỉ có thể dùng từ kinh thiên động địa để hình dung của vị tân thành chủ mới này. Xấu đau xấu đớn, xấu xúc phạm người nhìn, xấu tới nỗi bất kỳ ai nhìn thấy cũng muốn hủy diệt cái khuôn mặt đó để không còn tồn tại thứ kinh dị như thế trên thế gian này.
Nhìn kìa nhìn kìa, trên hàm răng vàng khè đang nhe ra khi đang cười của đối phương, vẫn còn dính đọng vài cọng rau xanh chưa vệ sinh sạch sẽ, mẹ kiếp, sao trên đời này lại có thứ kinh dị thế này được nhỉ???
Thẩm Đại Hải là người nhanh chóng bừng tỉnh hơn cả, là chủ nhân chủ trì bữa tiệc hôm nay, tuyệt đối không thể thất lễ được, nên nhanh chóng thu xếp lại tâm trạng, trên môi mang theo nụ cười tự cho là chân thành thiện chí nhất, bước thẳng tới trước mặt tên thanh niên có dung nhan quỷ khóc thần sầu đó, chắp tay thi lễ nói: “ xin hỏi tiên sinh có phải là tân thành chủ của Sơn Hải thành, Bàng thành chủ không ạ??? Xin được tự giới thiệu, Tại hạ Thẩm Đại Hải, gia chủ đương thời của Thẩm gia, và cũng là người đứng ra tổ chức chủ trì bữa tiệc chào đón thành chủ ngày hôm nay, thật vinh hạnh khi thành chủ chịu khó bỏ thời gian tới tham dự bữa tiệc nhỏ ngày hôm nay, xin thay mặt tất cả những người có mặt tại hội tiệc và cả Sơn Hải thành, gửi lời cảm tạ chân thành nhất dành cho sự hiện diện của thành chủ ạ.”
Lời chào xã giao của Thẩm Đại Hải vừa tới, không quá nâng cao đối phương nhưng cũng không hạ thấp đắc tội, nhịp điệu tiết tấu nắm bắt một cách chuẩn xác khiến đối phương không thể phàn nàn trách cứ được gì cả.
Chỉ là, gặp phải một tên chủ động muốn kiếm chuyện như Bàng Thống, cho dù lão có tâng bốc lên mây đi nữa, cũng không tài nào thoát khỏi sự tra tấn từ cái miệng độc của hắn đâu nhỉ??
“ á há, thì ra chính là ngươi, tên đầu đất ngu xuẩn đã lãng phí tiền của để tổ chức cái bữa tiệc vớ va vớ vẫn như thế này. Chả được tích sự gì mà chỉ tổ làm lãng phí thời gian của bổn thành chủ, ta chưa hỏi tội ngươi thì thôi còn dám đứng trước mặt ta ba hoa khoác lác nữa à, ai cho ngươi cái gan đó vậy??”
Không chỉ Thẩm Đại Hải, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều không kìm được ngơ ngác sững sốt trước lời nói đầy cay độc của Bàng Thống, thậm chí không ít người không tự chủ dùng tay nhéo má tát vào mặt mình để xem mình có phải đang nằm mơ hay không.
Mẹ kiếp, rốt cuộc tên khốn này có biết mình đang nói gì và đang nói chuyện với ai hay không vậy??
Đừng nói người ngoài, ngay cả lão quản gia đi theo sau Bàng Thống, lúc này cũng đã toàn thân run rẩy chảy đầy mồ hôi lạnh, suýt chút đứng không ngồi ngã mông xuống đất rồi.
Tiếp xúc được một thời gian cũng biết là vị tân thành chủ này ngông cuồng, nhưng không ngờ lại cuồng tới mức cực độ như thế này, mẹ kiếp, biết thế ngay từ đầu đừng theo hắn tới tham dự bữa tiệc tối này làm gì, rồi nay không biết có được lành lặn trở về nhà không kìa.
“ Thưa thành chủ, ngươi hơi quá rồi đấy, Thẩm gia chủ có lòng tổ chức tiệc chào đón ngài, nếu ngài cảm thấy không thích có thể không tới, đã tới rồi mà mở miệng nói ra những lời khiếm nhã như thế này chứ??”
Không ít người thân Thẩm gia cảm thấy bất mãn thay cho Thẩm Đại Hải, thời cơ lấy điểm trong mắt Thẩm Đại Hải đã tới, có người nhanh chóng trực tiếp nhảy ra lên tiếng chê cười xia xói phản công lại Bàng Thống.
“ xì, bộ tưởng bổn thành chủ muốn tới cái nơi chim không đẻ nổi trứng này lắm sao??? Nếu như không phải nể mặt lão quản gia năn nỉ hết mấy ngày nay, để xem bổn thành chủ có thèm đếm xỉa tới cái tiệc xã giao vớ vẫn vô tích sự này không?”
Bàng Thống cười lạnh phản bác. Ngụ ý muốn nói là mặt mũi của quản gia nhà ta còn đáng giá gấp trăm lần ngàn lần so với mặt mũi của lũ tự cho là gia tộc thế lực của Sơn Hải thành này đấy.
“ ngươi …..” “ ngươi gì mà ngươi, nói chuyện xưng hô với bổn thành chủ thế sao?? Quản gia, có biết tên này là ai, nghề nghiệp, địa chỉ và quê quán ở phương nào không??” “ dạ,dạ, đây là Đỗ gia chủ, một trong những gia tộc hạng hai trong Sơn Hải thành ạ.”
“ một gia tộc hạng hai???” Bàng Thống khẽ lộ ra vẻ bất ngờ trước câu trả lời của quản gia, còn người đàn ông dám lên tiếng chỉ trích phản bác gọi là Đỗ gia chủ kia, khẽ ngẩng cao đầu đầy tự hào nhìn chằm chằm vào Bàng Thống như muốn khiêu khích rằng: “ giờ biết bố mày là ai rồi chứ gì??? Còn không mau mau xuống nước tạ lỗi, không chừng bố mày rộng lượng tha thứ cho cái tội vô lễ của ngươi.”
Thực tế thì, nếu như là cựu thành chủ trước kia, thậm chí không dám đắc tội một gia tộc hạng hai trong Sơn Hải thành, đặc biệt là những gia tộc thân Thẩm gia như Đỗ gia. Thành chủ gì mà hữu danh vô thực tới mức đó, đúng là không bỏ đi sớm mới là chuyện lạ á.
Chỉ là lần này tay Đỗ gia chủ đã đánh giá sai đối tượng, chỉ thấy Bàng Thống trực tiếp giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt lão, lên tiếng nói: “ truyền lệnh của bổn thành chủ xuống, sáng mai điều động quân đội trong thành chủ phủ trực tiếp xông thẳng vào Đỗ phủ tiến hành khám xét toàn diện, bổn thành chủ nghi ngờ người của Đỗ gia có hành vi cấu kết gián điệp của nước thù địch với âm mưu tạo phản lật đổ sự thống trị của Ưng Hoàng vĩ đại, hãy rà soát cho thật kỹ mọi góc gách trong phủ cho ta, cho dù phải xới tung mặt đất ba tấc lên cũng phải tìm cho bằng ra chứng cứ đầy đủ, bổn thành chủ sẽ thay mặt triều đình xử tội Đỗ gia theo tội danh phản nghịch quốc gia ~~~!!!”
vu khống, tuyệt đối là vu khống một cách trắng trợn ~~!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.