Nghe thấy câu nói nhục mạ đó của hoàng thượng, cô sững người vội quay đầu lại nhìn. Nhưng chỉ nhìn thấy Hoắc Dận Lam đã quỳ sụp xuống trước mặt hoàng thượng, nói: “Phụ hoàng, xin người hãy minh xét cho nhi thần! Không phải nhi thần làm, chắc chắn là mưu kế Hoắc Dận Kỳ do Hoắc Dận Kỳ bày ra! Không phải nhi thần làm đâu!”
Hoắc Dận Lam vừa dứt câu, hoàng thượng chỉ nhếch mép một cái, sau đó đưa tay ra rút thanh kiếm đang treo trên người của Hoắc Dận Hàn ra, chĩa vào Hoắc Dận Lam, nói: “Chuyện đến ngày hôm nay ngươi còn không biết hối cải! Thật ra lúc nãy Đoạn ái khanh đã bắt tên thích khách kia khai ra hết rồi. Trẫm bảo ngươi đi cùng chẳng qua là muốn xem xem ngươi có biết sai hay chưa, ngươi khiến trẫm quá thất vọng!”
Câu nói của hoàng thượng cuối cùng cũng khiến gương mặt của Hoắc Dận Lam trở nên xám xịt, hắn ngồi sụp xuống, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước. Hành động đó đã bị hoàng thượng chú ý tới, ban đầu ông ta chỉ muốn thăm dò nào ngờ lại là sự thật.
Mưu kế này là Hoắc Dận Thông bày cho ông ta. Mặc dù có hơi ngu ngốc, có thể khiến hung thủ thật sự trốn thoát, nhưng lúc này đây, trong lòng ông ta đã lờ mờ đoán ra ai là người làm chuyện này.
Trước giờ Hoắc Dận Lam không thích Hoắc Dận Kỳ, hoàng thượng từ lâu đã biết chuyện này. Nhưng không ngờ, khi có bằng chứng xác thực ông ta lại cảm thấy rất đau lòng.
“Thuốc giải đâu?” Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-hoa/2953512/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.