"Cũng không tệ lắm." Lâm Chức trả lời câu hỏi của Cảnh Tầm, nhìn xuống tay gã: "Hòm thuốc để ở đâu vậy, phải xử lý vết thương cho em trước."
Máu nhỏ trên sàn thành một bãi nhỏ, nhuộm màu tay Cảnh Tầm.
"Không sao." Cảnh Tầm lại không để ý lắm lắc tay, cúi xuống đối diện với Lâm Chức, lẩm bẩm: "Có thể hôn một chút không, giống như hôn chào buổi sáng ấy, tuy bây giờ là chiều rồi."
Thanh niên có thân hình cao lớn dễ dàng bao trùm lấy người khác.
Lâm Chức rơi vào một mảng tối nóng hổi, ngẩng đầu hôn môi Cảnh Tầm.
Trên thế giới này rất nhiều chuyện không cần một lí do rõ ràng, hôn chính là như vậy.
Muốn thì cứ làm thôi.
Cảnh Tầm đè gáy Lâm Chức, càng thêm lấn sâu.
Gã biết mà, gã biết Lâm Chức sẽ không từ chối.
Gã chẳng có gì để người ta thích, nhưng ít ra Lâm Chức không ghét gã.
Quá độ hưng phấn và động tác vội vã khiến tốc độ chảy máu của vết thương tăng nhanh, máu thuận theo khuỷu tay nhỏ xuống, thấm vào áo len màu trắng của Lâm Chức.
Trong cái hôn khao khát hung hăng, Lâm Chức cảm giác được máu nóng trượt theo gáy mình xuống lưng, cảm giác chuyển động yếu ớt lại không thể bỏ qua, xen lẫn với dục vọng, càng tăng thêm mấy phần hưng phấn đến tê dại.
Lý trí bị phá vỡ, hỗn loạn mất trật tự, điên cuồng không cần kiêng dè.
Lâm Chức bị đặt tựa vào ván cửa phòng chứa đồ, thở không ra hơi.
Vạt áo hơi được vén lên, để lại vệt máu chưa khô ở eo.
Cảnh Tầm vùi đầu vào cổ y, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
"Cảm thấy khá hơn chưa?"
Lâm Chức nhẹ nhàng vuốt tóc gã.
Cảnh Tầm ừ, một lúc sau ngẩng lên.
"Em có món quà này muốn tặng cho anh."
Cảnh Tầm mở cánh cửa tầng hầm, ra hiệu cho Lâm Chức.
Cầu thang tăm tối dẫn xuống một vùng đen kịt, nhìn từ trên xuống chỉ có cảm giác u ám.
Lâm Chức bình tĩnh bước xuống bóng tối, chưa chạm đất, y đã ngửi được mùi máu rất nồng.
Y thầm nhíu mày, Vi Cẩm Vinh chưa chết đâu đúng không. Y không muốn tay Cảnh Tầm nhuốm máu, vì như thế sẽ khiến tình trạng của gã tệ hơn. Y tới đây không phải để làm Cảnh Tầm điên hơn.
Nguồn sáng dưới tầng hầm đến từ một cái đèn nhỏ trên vách tường, tối mờ. Không gian khép kín còn bị cố tình lấp đầy sao cho chỉ một người trưởng thành có thể đi qua. Mặt đất xi măng loang lổ vết máu, gã đàn ông ngồi tựa vào vách tường nỗ lực điều chỉnh hô hấp, nhìn Lâm Chức tới gần.
Ánh sáng mờ ảo rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên, y tới khiến nơi này cũng sáng hơn mấy phần.
Y mặc chiếc áo len thuần trắng, có một cảm giác tinh khiết không hợp với nơi dơ bẩn này.
Vết máu lấm tấm trên áo bị che giấu trong bóng tối.
Vi Cẩm Vinh muốn chào, nhưng cổ họng đau tới nỗi hắn không mở miệng được, chỉ có thể nhếch mép với Lâm Chức, coi như thăm hỏi.
Dáng vẻ của hắn bây giờ chật vật hơn lúc sáng nhiều, trên người có thêm vài vết dao, nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng. Má trái sưng tấy, hai bên mặt bầm tím, khiến khuôn mặt vốn tuấn tú nho nhã giờ xấu xí không chịu nổi, nhếch nhác vô cùng.
Chân trái của hắn trông không được tự nhiên lắm, cái này có thể giải thích tại sao hắn không tranh thủ bỏ chạy khi Cảnh Tầm rời khỏi tầng hầm. Dù hắn có gắng gượng rời đi, với bộ dạng nổi bật này thì có khi chưa ra khỏi khu dân cư đã bị công ty hoặc cảnh sát tóm được.
"Anh thích món quà này không?"
Giọng nói khàn khàn vang lên từ sau lưng, thanh niên với ngũ quan rõ nét kề đầu lên vai y, ghé vào tai thủ thỉ tranh công.
Lâm Chức rủ mắt, trong mắt dao động ý cười.
"Đúng là một món quà khiến người ta bất ngờ."
Cảnh Tầm mang tới kẻ y vẫn luôn "nhớ thương", sao có thể không vui cho được.
Mặc dù phương thức có hơi đặc biệt, nhưng cũng coi như là sáng tạo phá cách.
Vi Cẩm Vinh bị coi như quà tặng, tiếng hít thở trở nên nặng hơn, dù đã quen diễn kịch thì lúc này cũng khó tránh khỏi nhăn nhó bực tức.
Nếu không phải không thể nói chuyện, hắn rất muốn mắng một câu thằng điên. Tình cảnh hiện giờ đúng là hoang đường không biết phải miêu tả kiểu gì.
Nhưng rồi hắn nghĩ, Cảnh Tầm đúng là thằng điên, gã làm những chuyện mà người bình thường không làm được.
Vi Cẩm Vinh không ngờ mình lại thua. Khi Cảnh Tầm ra tay, hắn cũng không tính tới khả năng này. Hắn phát hiện Cảnh Tầm dù quanh năm ở trong nhà thì thể năng lại không hề yếu, thậm chí còn như quái vật. Hơn nữa gã đánh nhau rất có kĩ thuật, đều là kĩ thuật giết người.
Thần kinh Cảnh Tầm không bình thường, rơi vào tình huống này lại càng giống quái vật, không hề có lí trí.
Gã thật sự sẽ giết mình, Vi Cẩm Vinh biết.
Thật ra hắn rất khó hiểu, tại sao Lâm Chức lại dám để Cảnh Tầm dán vào sau lưng như vậy. Loại người như bọn họ làm những công việc này, giao phía sau cho cộng sự còn không yên tâm, huống hồ là một kẻ xa lạ.
Lâm Chức nhìn ra cảm xúc trong mắt Vi Cẩm Vinh, hơi nhướng mày.
Giây phút gặp lại, những ngụy trang không cần thiết cũng lặng lẽ biến mất.
"Ban đầu em không định làm như vậy, nhưng anh ta nói có thể nhường anh cho em, thế nên em mới tức giận. Vả lại anh ta không muốn gặp anh."
Cảnh Tầm giải thích ngắn gọn lí do có hiện trường này, không quên trần thuật sự thật.
Gã phải mau chóng nói ra, lỡ bỗng dưng mất trí nhớ thì sao, chuyện như vậy mà quên thì chắc gã sẽ tiếc nuối cả đời.
Lâm Chức không thuộc về Vi Cẩm Vinh, tất nhiên cũng không thuộc về gã.
Cái đẹp chỉ thuộc về bản thân của cái đẹp, nhưng con người có bản năng theo đuổi cái đẹp, muốn biến cái đẹp thành của riêng. Cho nên gã muốn bắt được muse của mình.
Dâng tặng cho y món quà y muốn, cho y thấy lòng mình, rồi đợi y ban ơn.
"Làm tốt lắm."
Lâm Chức không hề keo kiệt khích lệ, giờ y không cần diễn những buồn thương vớ vẩn kia, nhẹ nhàng nắm tay Cảnh Tầm.
Đợi Cảnh Tầm đứng thẳng lại, Lâm Chức mới đi về phía Vi Cẩm Vinh.
"Không ngờ chúng ta gặp lại sớm như vậy."
"Biến thành dạng này thật đúng là khó coi, anh cứ như con chuột trốn dưới cống vậy."
"Nếu giao anh cho những người ngoài kia, có khi tôi sẽ còn được thăng chức tăng lương nhỉ."
Lâm Chức cúi đầu nhìn Vi Cẩm Vinh, không muốn nhìn thẳng hắn.
Thật ra y hơi ngạc nhiên Cảnh Tầm sẽ dùng cách như vậy để đưa Vi Cẩm Vinh cho y, y cứ nghĩ gã sẽ giấu Vi Cẩm Vinh đi. Xem ra thằng cha này đã nói gì đó kích thích Cảnh Tầm.
"Thăng chức tăng lương? Chẳng lẽ cả đời cậu muốn sống loại cuộc sống như thế à?"
Vi Cẩm Vinh khàn giọng nói, nuốt xuống một ngụm nước bọt lẫn với máu.
"Vĩnh viễn bị người khác điều khiển, không được nắm giữ thời gian và cuộc sống của chính mình. Thậm chí sau khi về hưu còn nguy hiểm hơn, luôn phải sống trong sự theo dõi của người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Chẳng lẽ cậu không muốn thoát khỏi đó?"
Thấy Lâm Chức có vẻ suy tư, Vi Cẩm Vinh càng gấp gáp nói: "Chỉ cần cậu giúp tôi, chúng ta có thể chia đều tiền bán bức tranh kia. Chúng ta có thể dùng số tiền đó tới một nơi không ai biết, bắt đầu cuộc sống mới. Xem như nể tình đôi ta đã từng hợp tác với nhau, đừng tuyệt tình như vậy."
Trong không khí bỗng vang lên tiếng bẻ ngón tay răng rắc, Lâm Chức và Vi Cẩm Vinh đồng loạt nhìn sang. Cảnh Tầm đối mặt với họ, vẻ mặt có phần nghi hoặc, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại.
Vi Cẩm Vinh cứng đờ nói tiếp: "Tất nhiên là sẽ mang theo cả em trai thân yêu của anh rồi."
"Tôi không cần cậu giúp tôi làm gì, cậu chỉ cần không tiết lộ hành tung của tôi là được. Chuyện này thành công, tôi cho cậu 5 triệu."
"Chỉ có ngần ấy?" Lâm Chức hơi bất ngờ. Y biết quá nửa lời Vi Cẩm Vinh nói là dối trá, nhưng chỉ vì số tiền này, kể cả gấp đôi, dùng mạng mình đánh đổi thì căn bản là không đáng.
Lấy hay là bỏ, Vi Cẩm Vinh không phải kẻ ngu si không biết lựa chọn.
"Đô la Mỹ."
Lâm Chức suy tính vài giây rồi nói: "Cái này thì đúng là khiến người ta phải cân nhắc."
"Tôi sẽ không lừa cậu, tôi có thể dùng mạng mình để bảo đảm."
Nghe được Vi Cẩm Vinh nói câu này, nụ cười trên mặt Lâm Chức còn tươi hơn.
Lời thề của một kẻ lừa lọc xảo trá, không khác gì một trò đùa nực cười.
"Vậy anh tính làm thế nào để ra khỏi đây? Tôi cũng nên biết kế hoạch của anh chứ."
Lâm Chức đứng thẳng lại, cảm giác tay bị người nắm chặt.
Ngón tay y vỗ về mơn man lòng bàn tay Cảnh Tầm, ra hiệu cho gã không cần lo lắng.
Cảm giác da thịt ma sát như dòng điện bé nhỏ, tràn vào bên dưới lớp biểu bì, chạy dọc theo mạch máu.
--- Em cho rằng cậu ta thích em? Em có gì đáng giá để cậu ta thích? Sự điên cuồng của em, căn bệnh của em?
--- Muốn để cậu ta vĩnh viễn không rời khỏi em, không vứt bỏ em thì chỉ có một cách.
--- Nghệ thuật, đây mới là nghệ thuật.
Nguy hiểm, máu tanh, hủy hoại, thống khổ và tử vong.
"Tôi đã giấu tranh ở một nơi rất bí ẩn, trừ tôi ra thì không ai biết được. Chỉ cần tôi có thể tránh được sự truy lùng, tôi sẽ đi thuyền, từ cảng tới La Tây, rồi từ đó dùng thân phận giả xuất ngoại. Đặt chân tới Scorsese rồi giao hàng cho người ở đó. Nếu cậu không tin tôi thì chúng ta có thể đi chung."
"Vi Cẩm Vinh, anh cho là tôi ngu vậy ư. Nếu anh muốn hợp tác với tôi thì chi bằng để tôi thả vài thứ vào trong người anh, như vậy thì hai bên đều yên tâm."
"Cho anh năm giây để cân nhắc."
"5, 4, 3, 2..."
Vi Cẩm Vinh cắn răng: "Được, tôi đồng ý!"
"Ok, vậy giờ tôi sẽ nhắn tin giả cho công ty."
Lâm Chức lấy máy truyền tin ra. Tín hiệu dưới hầm không tốt lắm, nhưng cuộc gọi vẫn dễ dàng kết nối.
Lâm Chức gõ nhẹ vào tai nghe, nhìn thẳng vào Vi Cẩm Vinh mà nói: "Nhà Cảnh Tầm, Vi Cẩm Vinh ở đây."
Vi Cẩm Vinh không tin nổi trợn to mắt, con ngươi đầy tơ máu, thở phì phò.
"Công nhận vui thật, chẳng trách anh thích hứa hẹn như vậy. Đừng có làm vẻ mặt như thể anh bị tôi phụ bạc vậy chứ."
"Anh cho rằng tôi sẽ tin những lời dối trá đó của anh ư? Nó chỉ có thể lừa mấy đứa trẻ chưa rành sự đời thôi, tin loại người như anh, không biết sẽ bị cắn ngược thảm cỡ nào."
Lâm Chức khẽ cười. Y chỉ là trả đũa Vi Cẩm Vinh, ai bảo hắn không quản được miệng mình, nói mấy lời kích thích Cảnh Tầm.
Vi Cẩm Vinh bổng ngẩng đầu, thô bạo nói: "Cậu ta sắp đi rồi, em còn không ra tay đi?"
Lâm Chức quay đầu nhìn Cảnh Tầm, mắt hơi mở to.
Tiếng cú đấm xé gió sượt qua bên tai, Vi Cẩm Vinh ngất hẳn.
Cảnh Tầm lắc cái tay lại chảy máu, oan ức đứng đối diện với Lâm Chức.
"Anh ta bảo em làm vậy với anh, nhưng em không đồng ý, anh đừng tin lời anh ta."
Lâm Chức thả lỏng, giơ tay chạm vào má Cảnh Tầm, khẽ nói: "Anh tin em."
Cảnh Tầm hơi nhíu mày: "Tầng hầm khiến em đau đầu, em không thích ở đây."
Lâm Chức định nói vậy chúng ta mau lên nhà, Cảnh Tầm lại kéo tay y xuống, đôi mắt màu xanh xám lăn lộn cảm xúc nồng đậm: "Cho nên có thể hôn một chút không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]