Edit: Ry
"Để cảm ơn cho món quà này, sao lại chỉ có một chút."
Tiếng cười khe khẽ biến mất giữa răng môi.
Cánh môi chạm nhau, hô hấp nóng hổi giao hòa.
Ánh đèn tối mờ chiếu lên sườn mặt Lâm Chức, khiến Cảnh Tầm càng thêm mê mẩn.
Mùi máu tươi bị hương vị ngọt ngào bao trùm, cảm giác nóng nảy khiến người ta mất lý trí dần bị thay thế, trượt sang một vực sâu nguy hiểm khác.
Đó là tham lam và khao khát còn sâu nặng hơn tàn bạo vặn vẹo, là cắn nuốt và độc chiếm, là những ý tưởng tăm tối bị người ta dùng lời lẽ chọc phá.
Trói buộc muse, để y trở thành mỹ nhân trong lồng.
Có lẽ nơi gã chán ghét nhất, nơi khiến gã tổn thương nhất, sẽ trở thành chiếc giường ấm chữa lành cho gã.
Cảnh Tầm cắn lên cổ họng Lâm Chức, hôn tới nước mắt y.
"Ưm..."
Mắt Lâm Chức không nén được trào ra ánh lệ, so với hôn, đây càng giống một cuộc yêu cuồng nhiệt tới chết chóc.
Y không giãy giụa, chỉ lặng lẽ cầm bàn tay bị thương của Cảnh Tầm, không ngại ép gã buông mình ra ở thời khắc quan trọng nhất.
Y tin Cảnh Tầm, nhưng không có nghĩa y sẽ không chuẩn bị cho mọi tình huống.
Điện áp dưới hầm không quá ổn định, bóng đèn lập lòe mấy cái rồi phụt tắt.
Tiếng hít thở gấp gáp xen lẫn vào nhau, Cảnh Tầm giữ tay Lâm Chức, đầu óc váng vất dần trở nên tỉnh táo.
Cảnh Tầm có chút bấn an, gã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-dien-hinh-cuu-roi/3745457/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.