🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

"Để cảm ơn cho món quà này, sao lại chỉ có một chút."

Tiếng cười khe khẽ biến mất giữa răng môi.

Cánh môi chạm nhau, hô hấp nóng hổi giao hòa.

Ánh đèn tối mờ chiếu lên sườn mặt Lâm Chức, khiến Cảnh Tầm càng thêm mê mẩn.

Mùi máu tươi bị hương vị ngọt ngào bao trùm, cảm giác nóng nảy khiến người ta mất lý trí dần bị thay thế, trượt sang một vực sâu nguy hiểm khác.

Đó là tham lam và khao khát còn sâu nặng hơn tàn bạo vặn vẹo, là cắn nuốt và độc chiếm, là những ý tưởng tăm tối bị người ta dùng lời lẽ chọc phá.

Trói buộc muse, để y trở thành mỹ nhân trong lồng.

Có lẽ nơi gã chán ghét nhất, nơi khiến gã tổn thương nhất, sẽ trở thành chiếc giường ấm chữa lành cho gã.

Cảnh Tầm cắn lên cổ họng Lâm Chức, hôn tới nước mắt y.

"Ưm..."

Mắt Lâm Chức không nén được trào ra ánh lệ, so với hôn, đây càng giống một cuộc yêu cuồng nhiệt tới chết chóc.

Y không giãy giụa, chỉ lặng lẽ cầm bàn tay bị thương của Cảnh Tầm, không ngại ép gã buông mình ra ở thời khắc quan trọng nhất.

Y tin Cảnh Tầm, nhưng không có nghĩa y sẽ không chuẩn bị cho mọi tình huống.

Điện áp dưới hầm không quá ổn định, bóng đèn lập lòe mấy cái rồi phụt tắt.

Tiếng hít thở gấp gáp xen lẫn vào nhau, Cảnh Tầm giữ tay Lâm Chức, đầu óc váng vất dần trở nên tỉnh táo.

Cảnh Tầm có chút bấn an, gã không thấy được nét mặt của Lâm Chức trong bóng tối, nhưng lại may mắn vì mình không nhìn thấy.

Gã lo rằng trên đó sẽ xuất hiện sợ hãi hoặc bài xích, như anh gã nói vậy, ai lại thích một người không bình thường như gã. Một kẻ không điều khiển được tư tưởng của chính mình, bất cứ lúc nào cũng có thể mất khống chế.

"Anh đã nói là sẽ không chỉ có một chút, nên không cần sốt ruột như vậy." Cái tay không bị nắm của Lâm Chức dán lên lưng Cảnh Tầm, kèm theo tiếng thở dài như nỉ non: "Người em nóng thật đấy."

Sự trấn an dịu dàng, lại thầm kín gảy vào những giác quan.

Đôi mắt thanh niên trong bóng tối lóe lên ánh nước, mang theo ý cười, khiến người ta không phân biệt được động tác của y rốt cuộc là kéo người ra khỏi vực sâu, hay là đang đẩy người vào hoàn cảnh còn điên cuồng hơn.

Mùi hương ngọt ngào của thanh niên tràn ngập khoang mũi, theo từng nhịp thở mà những cái rễ nhỏ vô hình đó càng đâm sâu vào máu thịt, nhanh chóng lan tràn.

Cảm giác giống như là bị kí sinh, bị hấp thụ, bị trói buộc. Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của y, trong khoái ý ngọt ngào lại mông lung tựa giấc mộng, người ta lại cảm thấy dù có nguy hiểm cũng sẽ cam tâm tình nguyện tới gần.

Rất thích y, rất thích y, rất thích y.

Không được quên, dù chỉ một phút một giây.

Cảnh Tầm không kiềm chế được liên tục nỉ non trong đầu, khó mà khắc chế rung động kịch liệt.

Lâm Chức bị gã dễ dàng bế lên, đè vào tường, y buộc phải ôm lấy Cảnh Tầm để tránh rơi xuống.

Lòng bàn tay của gã thanh niên cũng nóng hổi như lưng, thậm chí còn cháy bỏng hơn. Áo len trắng được vén lên, cái nóng lan tràn.

Lâm Chức cảm nhận được thứ chọc vào người qua quần áo, đành phải tranh thủ lúc thở nói một tiếng dừng lại.

Lát nữa sẽ có người tới, bây giờ không thích hợp.

Cảnh Tầm phụ trách mang Vi Cẩm Vinh đã hôn mê lên tầng. Tâm trạng của gã rõ ràng rất tệ, lúc lôi người lên còn tranh thủ đá một cái.

Cứ nhớ tới Vi Cẩm Vinh nói sẽ nhường Lâm Chức cho mình là gã lại tức. Có điều gã cũng phải cảm ơn Vi Cẩm Vinh đã mất tích, cùng với việc hắn không biết quý trọng, còn không thì sao gã có cơ hội gặp Lâm Chức.

Mang Vi Cẩm Vinh vào phòng khách, Cảnh Tầm lại nghĩ cái câu hắn nói Lâm Chức sẽ không thích mình, không nhịn được đá thêm cú nữa cho hả giận.

Lâm Chức nhìn Cảnh Tầm, Cảnh Tầm viện cớ.

"Em không nhớ ban nãy có đánh anh ta không."

Gã nói đến là đường hoàng, gã là người có bệnh mất trí nhớ gián đoạn mà, nó đột ngột lại không có quy luật, nên như này là rất bình thường.

Lâm Chức liếc Vi Cẩm Vinh rõ ràng đã bị đánh cho ngắc ngoải, lựa chọn bỏ qua lí do sứt sẹo kia.

"Hòm thuốc đâu, xử lý vết thương của em đã."

Đây là lần thứ hai Lâm Chức nói câu này, lần này Cảnh Tầm không đánh trống lảng nữa, lập tức đi lấy hòm thuốc, đặt xuống trước mặt y.

Gã cẩn thận rửa sạch vết máu khô trên tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi trước mặt Lâm Chức.

Lâm Chức xử lý vết dao trên tay gã, lại bôi chút cồn i ốt lên mấy chỗ trầy xước.

Cảm nhận được ánh mắt Cảnh Tầm nhìn mình, y thuận miệng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Cảnh Tầm lắc đầu, không đáp.

Gã đang nghĩ, nếu mình cứ luôn bị thương như vậy, có phải Lâm Chức sẽ luôn quan tâm, sẽ luôn chỉ nhìn mình giống bây giờ không. Giống như lúc gã bị ốm, cha mẹ dồn hết sự chú ý cho gã, cố gắng cải thiện tình trạng của gã.

Tất nhiên Cảnh Tầm chưa từng nghĩ tới dùng cách này để thu hút sự chú ý của cha mẹ, nhưng lần này gã lại muốn thử, chẳng qua ý tưởng đó nhanh chóng bị bác bỏ.

Vi Cẩm Vinh nói Lâm Chức chỉ coi gã như món đồ chơi để đùa bỡn, giống như một đứa trẻ không cùng đẳng cấp với y. Nếu gã làm vậy thì gã sẽ thật sự trở thành một đứa nhỏ ấu trĩ.

"Xong rồi." Lâm Chức ném tăm bông vào thùng rác, liếc nhìn Vi Cẩm Vinh nằm trên sàn, bảo Cảnh Tầm: "Lát nữa sẽ có người tới, để anh đi thay quần áo."

Ánh mắt Cảnh Tầm đuổi theo Lâm Chức, đột nhiên đối diện với cặp mắt của Vi Cẩm Vinh.

Gã cau mày, đi tới định đánh hắn ngất xỉu lần nữa.

"Nếu anh bị bắt, cậu ta sẽ đi, em sẽ không cho rằng mình giữ chân được cậu ta chứ? Bây giờ em vẫn còn cơ hội. Chỉ cần em thả anh đi, để hỏi được tung tích của anh từ miệng em, cậu ta chắc chắn sẽ tiếp tục ở lại."

Vi Cẩm Vinh nhanh chóng thì thầm, không chịu từ bỏ bất cứ cơ hội nào.

Tới đây là sai lầm, nếu không trốn bây giờ thì sẽ không kịp nữa.

Cảnh Tầm lẳng lặng nhìn Vi Cẩm Vinh, không nói gì, nhưng vẻ mặt không muốn nghe đã thể hiện rõ cảm xúc của gã.

Đầu óc Cảnh Tầm có vấn đề thật, nhưng gã không ngu.

Làm vậy ngoài khiến Lâm Chức ghét mình ra thì không có lợi gì hết.

Gã còn lâu mới làm chuyện khiến Lâm Chức không vui, còn lâu mới biến thành Vi Cẩm Vinh, rơi vào vận mệnh bị vứt bỏ.

Gã biết Lâm Chức sẽ không đi chỉ vì Vi Cẩm Vinh không ở đây nữa. Không có lý do gì hết, gã biết chắc thế.

Vi Cẩm Vinh biết mình không còn cơ hội, lập tức đổi thái độ, lạnh lùng và khinh miệt nhìn thằng em cùng mẹ khác cha.

"Mày thật sự nghĩ nó quan tâm mày à, tao chống mắt lên xem kết cục mày bị nó vứt bỏ."

"Nếu không nhờ tao, mày còn không có cơ hội bước vào cuộc sống của Lâm Chức. Chẳng ai lại thích một thằng tâm thần hết. Lâm Chức có biết mày phải uống thuốc hàng ngày để khống chế tình trạng của mình không, có biết mày không dám ra ngoài là vì không thể sống cuộc sống của người bình thường không."

"Nó đâu có yêu mày, nếu nó yêu mày thì tại sao nghe được những lời này lại không ra đây để chứng minh."

Vi Cẩm Vinh cười nhạo, hắn thấy Cảnh Tầm đúng là ngu hết thuốc chữa, thế mà lại yêu một người mới quen được vài ngày.

01: [Thằng cha này thật đáng ghét. Kí chủ, chúng ta mau mắng hắn đi, để đối tượng nhiệm vụ yên tâm!]

Tiến độ cứu rỗi đang tốt đẹp, sao có thể để loại người này phá hỏng, 01 không cho phép.

Lâm Chức bước ra khỏi phòng cho khách, chỉnh lại ống tay áo.

"Chứng minh cái gì? Tôi không có sở thích làm tình trước mặt người khác." Lâm Chức nhìn sang Cảnh Tầm, nghi hoặc: "Em có hả?"

Cảnh Tầm lập tức lắc đầu, gã cũng không.

Từ từ... Lâm Chức mới nói... Cảnh Tầm mở to mắt, đôi mắt tràn đầy ánh sáng.

Vi Cẩm Vinh biết Lâm Chức đang bẻ cong lời mình, nhưng giờ hắn đau khắp người, thật sự không đủ tỉnh táo để suy nghĩ.

Nhìn bộ dạng mê mẩn hoàn toàn không nhớ trời trăng gì của Cảnh Tầm, hắn tức giận nhắm mắt.

Mẹ nó, bị đá là đáng đời, bị đùa bỡn là đáng đời, tốt nhất là Cảnh Tầm bị Lâm Chức vứt bỏ xong đồng quy vu tận với nhau, đây chính là chờ mong cả đời còn lại của hắn.

01: [Kí chủ, anh không nhân cơ hội này an ủi đối tượng nhiệm vụ à?]

Không phải 01 muốn dạy Lâm Chức làm việc, chẳng qua nó cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt, chỉ cần nói cho đối tượng nhiệm vụ gã xứng đáng được yêu, tiến độ cứu rỗi nhất định sẽ tăng mạnh!

Lâm Chức: [Hả? Cậu cũng muốn nhìn bọn tôi lên giường?]

01: [Vâng... Hả không không...]

01 trung thực nói: [Kí chủ, tôi chỉ có thể thấy phim hoạt hình thôi, nhưng đúng là tôi đang muốn xem phim hoạt hình hì hì.]

Lâm Chức: [Sắp có cơ hội rồi, cậu thích xem bộ nào?]

01: [Thích nhất à, cái này thì hơi khó chọn, để tôi nghĩ xem...]

Thế là chủ đề bị Lâm Chức dắt tới phim hoạt hình, đợi 01 nói xong một tràng dài, nó đã quên béng ý định ban đầu của mình là gì.

Cũng không phải là Lâm Chức không muốn nói cho 01 kế hoạch của mình, chẳng qua là thấy không cần thiết, bởi vì y làm gì 01 cũng sẽ biết, không cần phải báo trước.

Trên thực tế, y đã từng làm chuyện tương tự, lúc đó cũng không khéo léo an ủi cổ vũ gì hết. Cái này không chỉ là không phù hợp với tác phong của y, mà nó còn gây bất lợi cho tiến độ cứu rỗi.

Cái y muốn không chỉ là tiến vào thế giới của Cảnh Tầm, sau đó bị nhốt ở bên trong cùng với gã, y muốn Cảnh Tầm tự bước ra ngoài.

Tất nhiên đây không có nghĩa là y ép Cảnh Tầm phải tiếp xúc với thế giới, chỉ là y sẽ không nói cho gã biết dù gã có như vậy không thay đổi cũng không sao.

Y sẽ không cổ vũ Cảnh Tầm thay đổi, lại càng sẽ không để gã không muốn thay đổi, đây là những điều Cảnh Tầm phải quyết định cho chính mình.

Như trước đó y đã nói, y hi vọng Cảnh Tầm không ra ngoài là vì gã chọn như vậy, chứ không phải là vì không thể ra.

Mặc dù Lâm Chức rất hưởng thụ cảm giác được người ta ỷ lại, dốc mọi tình cảm cho mình. Nhưng y không hi vọng giây phút mình rời đi, chuyện sẽ càng thêm bi lụy, như vậy thì mọi điều y làm đều vô nghĩa.

Cho dù y biết thế giới này sẽ biến mất sau khi y đi, nhưng đây là quy tắc làm việc của Lâm Chức. Dù là cứu rỗi, hay là lúc còn sống làm rất nhiều chuyện vì gia tộc.

Như cách y thường nói, là ông chủ, y không cần một công ty thiếu mình thì không thể tự vận hành.

Tuy hơi vô tình, nhưng y thích mình được cần, lại không thích bám riết xoay quanh.

Lâm Chức ngồi ở ghế sô pha, đợi người tới đón Vi Cẩm Vinh.

Nhận được tin của Lâm Chức, người của BV dùng tốc độ nhanh nhất tới nhà Cảnh Tầm.

Chị Lâm gõ cửa, tay nắm chặt vũ khí, đề phòng đây chỉ là chiêu trò đánh lạc hướng.

Cửa mở ra, thấy Vi Cẩm Vinh mặt mày bầm dập, chị không nhịn được xì một tiếng bật cười.

"Để tôi nhìn xem nào, đây chẳng phải là con chuột chúng ta vẫn luôn tìm sao."

Một đội nhân viên vũ trang từ sau lưng chị ập vào nhà bao vây Vi Cẩm Vinh, có người còng hắn lại, thậm chí thu thập dấu vân tay tiến hành đối chiếu tại chỗ.

Kết quả đã có, xác nhận đúng người, nụ cười trên mặt chị Lâm càng tươi tắn.

"Kĩ thuật của cậu tiến bộ rồi đấy."

Chị Lâm khen Lâm Chức, nhưng ánh mắt lại đảo qua người Cảnh Tầm.

Lâm Chức mỉm cười không đáp.

Chị Lâm: "Bọn tôi mang người đi trước, nhớ giữ liên lạc."

Lâm Chức gật đầu, phất tay đuổi khách.

Cửa đóng lại, bầu không khí khôi phục tĩnh lặng.

"Bây giờ em muốn làm gì nào? Để anh đoán nhé, em muốn..."

Lâm Chức đăm chiêu, nhìn đôi mắt ngày càng sáng của Cảnh Tầm.

Y khẽ cười: "... Vẽ anh."

Cảnh Tầm do dự một lúc, vẫn gật đầu.

Đúng là gã rất muốn vẽ Lâm Chức, nhưng bây giờ nó chỉ là việc muốn làm thứ hai.

Lâm Chức đi tới sô pha, vừa đi vừa hỏi: "Em thấy làm mẫu tư thế nào thì sẽ có cảm hứng hơn?"

Đến cả 01 còn biết đầu óc vốn chẳng mấy tỉnh táo của đối tượng nhiệm vụ giờ đã hoàn toàn thành nồi cháo.

Đơn giản hơn thì, CPU cháy rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.