Tiếng giày cao gót trong hành lang âm u vang lên từng tiếng lộc cộc lộc cộc, nơi cuối hành lang mơ hồ lộ ra tia sáng ấm áp.
Nhìn thấy phía trước xuất hiện ánh sáng, Quý Du Nhiên nhanh chân chạy về hướng đó, từ đi chuyển sang chạy, tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà cũng càng trở nên dồn dập hơn.
Đến khi cô chạm được tới nơi có ánh sáng, lại phát hiện nó là một cánh cửa khép hờ.
Cô chần chừ phút chốc, đến lúc đẩy cửa ra, hình ảnh bên trong vô cùng quen thuộc.
Cô đi xuyên qua huyền quan, xuyên qua phòng khách hỗn loạn, cuối cùng lần theo vết máu đi đến trước cửa phòng ngủ.
Nhưng bàn tay đặt lên chốt cửa lại không động đậy để mở cửa.
Không… không được.
Trong tiềm thức mách bảo cô không được mở cửa ra.
Quý Du Nhiên cuống quýt quay đầu chạy đi, muốn thoát ra khỏi hình ảnh cái cửa đáng sợ kia, nhưng vừa chạy đến phòng khách, lại đột nhiên phát hiện thân hình Hồ Mộc Mộc đầy máu nằm trên sàn nhà phòng khách. Sắc mặt cô đại biến, vội đi xem xét, lớn tiếng gọi tên Hồ Mộc Mộc.
Ai ngờ Hồ Mộc Mộc thật sự mở bừng mắt, quay đầu chậm rãi nhìn về phía cô, trong mắt dần dần chảy ra huyết lệ. “Vì sao cậu không tới sớm một chút? Vì sao cậu lại không thể tới sớm một chút chứ?”
Nói xong, cô ấy liền nhào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3484163/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.