Ở phút cuối cùng trước khi Liêu Bằng vào phòng giải phẫu, Hồ Mộc Mộc đã kịp thời đuổi tới.
Cô ấy vừa khóc vừa gào rống với Liêu Bằng, chất vấn anh ta sao lại làm điều ngu ngốc như vậy! Lại tức giận đánh cho hắn vài cái, đem hết toàn bộ ủy khuất và khổ sở phát tiết vô cùng nhuần nhuyễn, khiến Liêu Bằng không thể thốt nên được lời nào, cuối cùng vẫn là sợ Hồ Mộc Mộc động mạnh ảnh hưởng đến vết thương, nên nhanh chóng ôm chầm lấy cô ấy.
Quý Du Nhiên nhìn một màn ôm nhau này của hai người, cười cười.
Liêu Bằng có thể làm đến hành động này, là đủ thấy quyết tâm không muốn cùng Hồ Mộc Mộc tách ra của anh ấy, mà lấy hiểu biết của cô với Hồ Mộc Mộc, cô ấy nhất định cũng sẽ cực kỳ cảm động, sẽ không nói lời chia tay với Liêu Bằng nữa.
Thời điểm rời khỏi bệnh viện đã là chiều tối, bên ngoài không biết từ khi nào đã bị che lấp bởi sương mù, sắc trời âm u, nhìn như sắp mưa, nhưng Quý Du Nhiên biết, thời tiết thủ đô tháng này sẽ không có mưa.
“Cậu nói có thật không? Vừa rồi thật là anh Nhất Bạch sao?”
“Thật đó! Chắc chắn luôn!”
“Không thể nào. Có khi nào cậu nhìn lầm không? Anh Nhất Bạch sao có thể đến cửa hàng tiện lợi chứ? Còn chạy đến trước cửa bệnh viện nữa?”
“Ai nha! Các cậu phải tin tớ! Cho dù anh Nhất Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3484176/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.