Sau khi ra khỏi phòng bệnh của Hồ Mộc Mộc, thì trời đã tối.
Hai cô gái hàn huyên thật lâu, mãi cho đến khi Hồ Mộc Mộc truyền dịch xong, bị nữ hộ lý cưỡng ép nghỉ ngơi, Quý Du Nhiên mới rời khỏi phòng bệnh.
Liêu Bằng không còn ở đây, Hàn Đình đang ngồi một mình trên dãy băng ghế dài chờ cô.
“Đói bụng không?”
Khuôn mặt anh tuấn mang cặp kiếng gọng vàng, vẫn là bộ dáng cao lãnh như khi hai người mới gặp nhau, chỉ là hiện giờ khi hắn nhìn vào cô, sự ôn nhu nơi đáy mắt kia rất khó có thể khiến người bỏ qua.
Quý Du Nhiên lắc đầu, đi qua, ngồi vào bên cạnh Hàn Đình.
Tinh thần cô có vẻ như khá mệt mỏi, chậm rãi đem đầu dựa vào bả vai của người đàn ông. “Hàn Đình, anh đưa tôi về nhà đi.”
Trên đường trở về, Quý Du Nhiên không nói lời nào, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng sẽ cúi đầu nghịch nghịch di động, sau đó lại tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Hàn Đình sợ cô sẽ tự trách bản thân về chuyện của Hồ Mộc Mộc, nên chỉ có thể vừa nghiêm túc lái xe, vừa chú ý cảm xúc của cô.
Cô gái của hắn, thoạt nhìn vẻ bề ngoài là một người lạnh lùng, nhưng ẩn sâu trong đó là một tâm hồn lương thiện thương người.
Liêu Bằng đã hẹn một bác sĩ tâm lý cho Hồ Mộc Mộc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3484162/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.