Quý Du Nhiên bước ra khỏi cửa biệt thự, lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ có kẻ yếu mới cầu mong được thương hại.
Giản Đông Thần là một người đàn ông kiêu ngạo, cho nên lòng tự trọng của hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào thể hiện sự thương hại với hắn.
Nhưng sự mạnh mẽ chân chính không phải chỉ dựa vào tiền tài và địa vị, cùng với một bề ngoài lạnh nhạt vô tình là có thể ngụy trang được.
Một người xuất phát từ chính sự mạnh mẽ trong nội tâm, thì mới có thể vượt qua được mọi việc.
Trong quá khứ, nỗi đau lớn nhất của cô, đó chính là bị người khác nói thứ con nít bị vứt bỏ, thứ con nít không ai dưỡng dục, mỗi khi đến ngày họp phụ huynh chính là thời điểm sợ hãi nhất của cô.
Mỗi khi vào lúc đó, dưới âm thanh bình luận khe khẽ của bạn học và ánh mắt thương hại của giáo viên, cô sẽ bày ra một biểu tình cao ngạo, cự tuyệt tiếp nhận bất kỳ sự thân thiện nào, tựa như một chú nhím đang dựng thẳng gai của mình, mỗi thời mỗi khắc đều trong tư thế công kích, như muốn chứng minh một điều rằng.
Nhìn đi! Tôi không cần! Tôi rất rất ổn!
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã có thể từ từ thản nhiên đối mặt với nội tâm của chính mình. Sau đó nữa, khi cô gặp được người hảo tâm thể hiện sự đồng tình với cô, muốn giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3471870/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.