Lại thêm một tháng nữa trôi qua, tình trạng của nó cũng đã dần hồi phục. Hiện tại nó và Khánh Linh đang ngồi ngoài vườn, Khánh Linh ngồi đan len, còn nó đã mượn đưực một số quyển sách của K.Linh nên giờ đang đọc
-Mà chị Linh này- Nó quay qua K.Linh
-Gì vậy?- K.Linh trả lời mặc dù mắt vẫn nhìn vào tay đan len
-Chồng chị đâu? Cả tháng nay em không thấy anh ấy có ở nhà
-À...anh ấy thường đi làm xa, không có ở nhà, chí ít phải một tháng, 2 tháng anh ấy mới về một lần, có khi cả một năm mới về nhà một lần cơ, em không thấy anh ấy cũng phải thôi
-Chỉ ở nhà một mình...chắc cũng hơi buồn nhỉ?
-Ở lâu rồi cũng sẽ quen thôi! À mà em thế nào rồi?
-Vết thương cũng khá là ổn, em làm phiền anh chị cả tháng rồi, chắc cũng nên trở về rồi
-Đợi chồng chị về rồi chị sẽ giới thiệu em với chồng chị luôn, lúc anh ấy cứu em anh ấy vẫn chưa biết tên em mà
-Biết bao giờ anh ấy về? Biệt tích khoảng ba tháng như thế này bạn em lo lắm rồi
-Vậy thôi! Nhưng vết thương của em đang còn nghiêm trọng, em nên ở lại đây cho đến khi khỏi hẳn hãy về
-Ổn rồi! Chị không phải lo
-Tiểu Linh- Một giọng nói vang lên
-A chồng chị về rồi kìa- K.Linh vội đặt cái áo đang đan dở xuống rổ đựng len rồi đi lên nhà
Nó cũng chập chững đứng dậy, đúng như K.Linh nói, vết thương của nó vẫn còn nghiêm trọng, bằng chứng là khi nó đứng lên đã tác động đến vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-mau-cua-tinh-yeu-dieu-ky/1848674/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.