"Cẩn thận Tiểu Băng
-Không sao đâu mà
-Cẩn thận đó
-Tớ không sao đâu, Phong Ca"
Một giấc mộng đã đến, hiện về trong tâm trí của nó. Cánh tay dần cử động, hàng mi chợt rung, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Dần dần đôi mắt của nó mở ra, ánh nắng khẽ hắt vào căn phòng nơi nó đang nằm khiến nó phải nheo mắt lại. Thích ứng được với thứ ánh sáng đó rồi, nó bắt đồng nhìn xung quanh. Nơi này rất lạ, một căn nhà nhìn thí khá đơn sơ nhưng rất vững chắc. Nó nghe tiếng sóng vỗ, vậy đây chắc là nhà ngư dân nào đó rồi, ngôi nhà gần biển mà, nó trôi dạt đến tận đây luôn sao? Mạng của nó lớn thật, một viên đạn vào gần tim, rơi xuống vực sâu đó, vậy mà vẫn không chết
"Cái giấc mộng đó là sao? Ai gọi mình là Tiểu Băng chứ? Còn...người tên Phong Ca là ai?" Nó nhìn lên trên nhà suy nghĩ
Nó cố ngồi dậy nhưng vết thương có vẻ khá nặng nên chưa ngồi dậy được nó đã nhăn mặt vì đau rồi
"Cạch" Cánh cửa được mở ra, một người con gái bước vào, nhìn cô gái này rất xinh, lại còn đang rất trẻ nữa
-Ơ...cô tỉnh rồi à? Cô vừa mới tỉnh, lại đang bị thương nặng, không nên ngồi dậy! Cô cứ nằm nghỉ đi- Cô gái kia vội đặt tô cháo xuống bàn, lại đỡ nó nằm xuống
-A...tôi...tôi ổn...- Nó cố ngồi dậy
-Vậy để tôi giúp cô- Cô gái kia đỡ nó, cho một cái gối lên thành giường, cho nó dựa vào
-Cảm ơn- Nó khẽ cúi đầu- Ơ...là cô...đã cứu tôi sao?
-Không! Là chồng tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-mau-cua-tinh-yeu-dieu-ky/1848673/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.