Để kịp thời lại chuẩn xác trốn khỏi tình huống thân cha xuất hiện đánh người, Phó Tu Vân quyết định sau khi vào cửa trực tiếp vờ ngã ra giữa đường, chỉ là mấy giây đầu đúng là diễn, nhưng nằm một hồi sau hắn thật sự không chịu nổi vất vả cả đêm nên ngủ say như chết.
Phó Thiên Hải vốn đang tức giận la lối không khỏi ngạc nhiên khi thấy nhi tử mình vừa nghe thấy thanh âm của gã đã ngã xuống không đứng dậy nổi, tuy gã luôn ghét bỏ nhi tử mình là tên phế vật, nhưng gã còn chưa hỏi ra nửa bổ sau của rèn phổ Phá Vân Thương ở đâu, phế vật này tuyệt đối không thể chết ngay lúc này.
Cho nên Phó Tu Vân thật sự đạt được thành tựu trốn khỏi bị đánh khi bước vào cửa.
Chờ tới khi Phó Tu Vân tỉnh lại đã là năm ngày sau. Xét cho cùng thân thể của hắn còn quá nhỏ, lo lắng hốt hoảng còn dầm mưa vân vân, không bệnh nặng tới mức không dậy nổi tuyệt đối do giá trị vận may của Phó Tu Vân cao. Phó Tu Vân vừa mới tỉnh còn chưa làm gì đã bị cảm giác nóng rát trong người ập đến khiến hắn lăn lộn khắp giường, hắn nghiến răng nghiến lợi hận không thể tiếp tục ngủ tiếp, tốt nhất là có thể ngủ một lần tới mười năm sau.
Nhưng thật hiển nhiên, điều này hoàn toàn không thể.
Phó Tu Vân phải mất một lúc lâu mới thích ứng được đau đớn từ linh căn trong đan điền của cơ thể, hắn ngồi trên giường lại nhận ra nơi này không phải là chỗ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-tu-tien/408989/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.