Khi tỉnh dậy lần nữa, Phó Tu Vân chưa kịp cảm nhận được gì đã bị cơn đau đớn ập tới khiến hắn lăn lộn la hét trên đất.
Thật sự rất đau, kể cả hai mươi năm ở đời trước hắn cũng chưa từng đau đớn tới như vậy. Như xương cốt trên người bị đánh nát, có người rút gân lóc thịt hắn.
Phó Tu Vân mới năm tuổi kêu hơn nửa canh giờ mới dần ngừng lại, giọng nói hắn lúc này khàn khàn, gương mặt tái nhợt như không còn chút máu, trang phục trên người cũng bị mồ hôi thấm ướt đẫm, biển lửa dữ dội lúc trước cũng đã biến mất.
Phó Tu Vân ngơ ngác ngồi đó như bị sốt tới ngốc vậy, hồi lâu sau trên đỉnh đầu và giữa trán hắn đột nhiên xuất hiện ánh sáng xanh ngọc, ánh sáng dịu dàng như gió mát trong nháy mắt đã thổi bớt cơn đau đớn đủ để hắn có thể tiếp nhận.
Sau đó hắn cảm thấy đầu mình đau như muốn vỡ tung ra.
Phó Tu Vân ôm đầu không ngừng lắc, tiếp đó hắn lại nghe thấy giọng nói lão tổ tông đã hỏi hắn về sự lựa chọn.
"Ha ha, tôn tử ngoan, tỉnh lại nhanh như vậy quả thật có thiên phú rất tốt! Hài tử ngươi quả thực không giống như mới năm tuổi, trái lại như là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi vậy. Chỉ là ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, tốt xấu gì ngươi cũng là huyết mạch Nguyên gia chúng ta, giúp ngươi cũng là điều tổ tông nên làm. Chẳng qua tuy ta đã từng sống, nhưng đó cũng là chuyện của một vạn năm về trước, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-tu-tien/408988/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.