Âu Dương Hoàng vẻ mặt trầm ngâm, mệt mỏi, nhắm mắt ngã người ra sau ghế. Khoát tay ra hiệu cho đám hạ nhân lui ra ngoài.
Âu Dương Hạ ôm Giang thị vì quá kích động mà ngất xỉu. Nhìn thân hình gầy gò, gương mặt tái nhợt của nữ nhân mình ôm trong lòng, Âu Dương Hạ đau lòng không thôi.
Lại đưa mắt nhìn nữ nhi thân sinh bị bỏ rơi suốt mười hai năm qua, nghĩ đến những đau khổ mà nàng phải chịu, không nhịn được, hốc mắt hắn đỏ lên: "Tâm nhi! Tất cả là chúng ta nợ con, nhưng cũng là vạn bất đắc dĩ."
Trong lòng Âu Dương Hoàng ngũ vị tạp trần, trên mặt tràn đầy giằng co. Thật lâu sau, ông mở mắt, lẳng lặng nhìn Băng Tâm còn đang mờ mịt, chưa hiểu sự tình: "Con có biết vì sao năm đó ta đưa con vào tiểu viện đó không?"
Nhìn ánh mắt chán ghét cùng phẫn hận của Phù Dung. Băng Tâm chợt lấy lại bình tĩnh, gương mặt khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như trước. Nàng nhướng mày, cười nhạt: "Còn có thể vì sao? Không phải vì các người nói, ta chính là tai tinh? Ta sẽ đem lại tai họa đến cho cả gia tộc à?" Giọng nàng rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng không che giấu vẻ khinh thường cùng châm biếm trong đó.
"Không, con sai rồi. Nha đầu, mọi chuyện không như con nghĩ đâu." Âu Dương Hoàng nhìn nàng, gấp gáp nói. Ánh mắt mê man nhìn vào khoảng không vô định, dường như hắn đang hồi tưởng lại chuyện xưa. Âm thanh xen lẫn một chút bi thương.
"Năm đó khi mẫu thân con mang thai, bất ngờ một lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-nhi-tieu-thu/23014/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.