Băng Tâm sắc mặt thản nhiên, thái độ không có chút khẩn trương, tương phản giống như cùng người cùng thế hệ đang nói chuyện phiếm, tự tại như vậy. Ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng, nàng cũng làm như không thấy, hai mắt nhìn thẳng Âu Dương Hoàng ở trên ghế chủ vị.
Nhìn thấy biểu hiện của Băng Tâm, trong mắt Âu Dương Hoàng hiện lên một tia kinh ngạc, cũng theo đó mà tán thưởng. Ít nhất ở trong đám tiểu bối của Âu Dương gia, không có một người nào dám nhìn thẳng hắn như vậy, cũng không có người dám nói chuyện với hắn như vậy.
"Vậy ngươi vì sao không ở trong phủ mà lại lén trốn đi ra ngoài?" Hắn nghĩ đến cái này, Băng Tâm hẳn phải ở trong tiểu viện của mình mới đúng, đi ra ngoài có thể làm cái gì?
Lông mày của nàng hơi hơi nâng lên: "Nếu không đi ra, là muốn ở trong phủ bị đói chết sao?"
Phù Dung nghe Băng Tâm nói, rốt cục nhịn không được, lớn tiếng quát: "Trả lời trưởng bối như vậy thật không lễ phép."
"Ta cho tới bây giờ đều không người quản giáo, nói chuyện không quy củ còn hi vọng đại tỷ tha thứ cho."
Lời này vừa nói ra, Âu Dương Hoàng và Âu Dương Hạ đưa mắt nhìn nhau, đều không ai lên tiếng. Bởi vì bọn họ không có lời nào để nói.
Mọi người đều biết từ nhỏ Băng Tâm luôn là tự sinh tự diệt, chưa từng có người quản sống chết của nàng, càng không ai dạy nàng, mọi người đều nói dưỡng bất giáo, phụ chi quá, bọn họ có năng lực chỉ trích cái gì?
"Phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-nhi-tieu-thu/23013/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.