Bỏ tinh thạch vừa đào được từ trong đầu con rắn vào túi. Băng Tâm liếc nhìn Tiểu Cửu, đang hí hoáy gặm quả táo trên cây gần đó, vờ như không để ý mà nói: "Ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng".
Ném bỏ hạt táo, Tiểu Cửu nhảy xuống đứng cạnh nàng, ngẩng đầu khó hiểu nhìn nàng: "Ngươi cảm thấy có chỗ nào không đúng?"
Băng Tâm chỉ tay về phía xác của con rắn đuôi chuông: "Dị thú cấp 6 thật sự yếu ớt như vậy?"
"Chậc...cái này". Nghe nàng hỏi Tiểu Cửu giật thót, đôi mắt to đảo vòng vòng, nhưng tuyệt nhiên không hề nhìn nàng: "Chắc nó vừa đột phá hay là nó...đói bụng."
"Đói bụng? Thật sự ngươi cảm thấy nó đói bụng?" Băng Tâm cười khẽ, khom người ôm Tiểu Cửu đặt lại trên vai.
Tiểu Cửu liều mạng gật mạnh cái đầu nhỏ. Có trời mới biết, nếu nó nói, lúc nãy có động tay động chân một chút thì không biết nàng có làm thịt nó hay không.
Nhìn biểu tình chột dạ của tiểu mao cầu, Băng Tâm chỉ thản nhiên cười.
Với thực lực hiện tại của nàng mà nói, một võ sư sơ cấp, đấu với dị thú cấp6 tương đương với một võ sư cao cấp mà nhanh chóng hạ gục được thì đúng là không thể nào.
Không phải Tiểu Cửu động tay thì còn ai vào đây? Nhưng nàng cũng sẽ không vạch trần. Vì nàng biết, nó cũng là muốn giúp nàng thôi.
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng lại xẹt qua một tia kiên định. Nàng nhất định phải mạnh mẽ hơn nữa, không cần phải núp dưới bóng kẻ khác, để người ta bảo vệ mình. Nàng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-nhi-tieu-thu/23008/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.