"Chủ nhân, khảo nghiệm lần này oanh động mà ngươi tạo ra thật sự không nhỏ a! Cũng may Cửu Liên Hoa rất biết nhìn người, nếu không ta sẽ thật xấu hổ khi có một chủ nhân quá tầm thường." Trên đường về, Tiểu Cửu ngồi trên vai Băng Tâm, tiếp tục huyên thuyên về cuộc khảo hạch lúc nãy.
Băng Tâm khẽ cười, bất ngờ đưa tay ra,túm lấy Tiểu Cửu, ném mạnh xuống đất.
Tiểu Cửu bất ngờ trước hành động của nàng, không kịp đề phòng, ngã ra đất,lăn một vòng.
"Ta chỉ là đang khen ngươi thôi, sao ngươi có thể ra tay với sủng vật của mình như vậy?..ô..ô..ô" Tiểu Cửu ngao ngao khóc lớn, ôm đuôi ai oán, uất ức nhìn nàng.
Dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Tiểu Cửu, Băng Tâm tà tà mỉm cười: "Ngươi khen ta? Ta đúng là rất cao hứng, nhưng câu sao của ngươi thật là muốn ăn đòn."
Tiểu Cửu nhún người, nhảy lại trên vai nàng, dùng cái đầu nhỏ dụi dụi vào cổ nàng, tỏ vẻ nịnh nọt: "Chủ nhân của ta là thiên tài hiếm gặp, chắc chắn sẽ không hẹp hòi mà tính toán những lúc ta lỡ lời như vậy đâu,nhỉ."
"Trình độ vuốt mông ngựa của ngươi càng ngày càng tốt." Băng Tâm cười khẽ.
Trên đường về, sắc xuân tràn ngập, không khí tươi mát, nơi nơi xanh biếc một mảnh, thoạt nhìn khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Một người một thú, cứ như vậy từ từ khuất dần sau ngõ nhỏ thành Thiên Long.
Quang cảnh nơi đây yên bình là thế, ai biết được, từ lúc Băng Tâm rời khỏi Thiên Vân Môn, hiện tại ở nơi đó đã loạn thành một đoàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-nhi-tieu-thu/23009/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.