Chương trước
Chương sau
“ Tả sứ đại nhân, đôi mắt của ngươi có tật xấu phải hay không?” Tử Ngọc thấy động tác của tả sứ, tức khắc cười lạnh một tiếng, “ Vẫn luôn tự mình đưa mắt ra hiệu với chủ tử nhà ta làm cái gì? nếu đôi mắt của ngươi có tật xấu thì trở về tìm y sư trị liệu, đừng đứng ở đây gây trở ngại cho những người khác.”

Dung nhan tả sứ lại lần nữa biến đổi, bởi vì hắn cảm nhận được hơi thở của Thiên Nhân trưởng lão gày càng lạnh nhạt, trên trán nhịn không được toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, nhưng rốt cuộc hắn cũng không dám có bất cứ động tác gì, vội vàng cúi đầu nhìn bàn chân.

Thiên Nhân trưởng lão lạnh lùng nhìn tả sứ, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng về phía Cố Nhược Vân, ngữ khí vân thanh phong đạm nói: “ Cố nha đầu, ngươi có thể nói cho ta tiểu tử Mộ Sở này đã đắc tội ngươi như thế nào hay không, làm cho ngươi không muốn đi Ẩn Môn tiếp nhận truyền thừa?”

“ Tả sứ cũng không có đắc tội ta.”

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, giọng nói trước sau vẫn thanh lãnh như cũ.

Mộ Sở có chút không dám tin ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía dung nhan thanh lệ kia, hiển nhiên không nghĩ tới vào loại thời điểm này Cố Nhược Vân sẽ giúp hắn nói chuyện, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Chỉ có Tử Ngọc mang theo khinh thường như cũ, nửa năm này hắn ở chung với Cố Nhược Vân đã sớm thăm dò qua tính cách của nữ nhân này, nàng luôn có thù tất báo, có ân báo ân, nàng tuyệt đối không làm điều bất lợi cho mình!

Nếu không mà nói, Sở La lúc trước cũng không rơi vào tay nàng.

Sở La này cũng coi như thật oan uổng, bởi vì nổi lên hứng thú với Thiến Bắc Dạ, suốt ngày hướng cung điện chạy qua chạy lại, cũng không nghĩ rằng  mặt mũi của Thiên Bắc Dạ cũng chưa được nhìn thấy liền đắc tội Cố Nhược Vân, sau đó liền bị nàng dùng độc dược kiềm chế tự do cả đời.

Cho nên, Mộ Sở phạm phải sai lầm như vậy, Cố Nhược Vân sẽ dễ dàng buông tha hắn sao? Càng miễn giúp hắn nói chuyện.

“ Cố nha đầu, ngươi xác định hắn không có đắc tội ngươi?”

“ Xác thật tả sứ không có đắc tội ta, “ Cố Nhược Vân nhún nhún vai, “ Tuy nói lúc trước hắn không cẩn thận đem ta truyền tống tới tầng thứ năm trong tháp thí luyện, nhưng dù gì cũng là bên trong khảo hạch, vận khí của ta chỉ là tương đối không tốt mà thôi, bất quá cũng không sao, trong lcs khảo hạch mà xảy ra chuyện này cũng rất bình thường, cũng may mắn ta bình yên vô sự rời đi. Cho dù tả sứ ném chúng ta qua một bên, cũng là vì lúc trước hắn có việc nên muốn đi trước một bước, ta cũng có thể lý giải, ai cũng có một cái tình huống đột ngột phát sinh không phải sao? Điểm này, cũng do vận khí của ta không bằng Ôn Nhã, có thể nửa đường gặp được tả sứ, thuận lợi thông qua tả sứ tiến vào Ẩn Môn.”

Đừng nhìn Cố Nhược Vân trên danh nghĩa là đang giải thích vì tả sứ, kỳ thật chính là đem những chuyện hắn làm nói ra từng cái một.

Quả nhiên, nghe thấy Cố Nhược Vân nói, khuôn mặt gia của Thiên Nhân trưởng lão càng ngày càng lạnh lẽo, khí thế cường đại bao phủ khắp người.

“ Hơn nữa.....” Cố Nhược Vân dừng một chút, nàng nhìn về sắc mặt xanh mét của tả sứ, cười như không cười nói, “ Trí nhớ của tả sứ có chút không tốt, sau khi tiến vào Ẩn Môn liền thôi đi lại còn quên dặn dò hai đệ tử canh cửa Ẩn Môn, làm cho ta bị ngăn ngoài cửa. Nhưng mà, chuyện này ta cũng có thể lý giải một chút, rốt cuộc hắn có mỹ nhân Ôn Nhã trong ngực như vậy như thế nào có thể nhớ tới chuyện khác? Nhưng mà vừa rồi hắn tới tìm ta, làm ta nhất định cùng hắn tiến vào Ẩn Môn, nếu không liền cho ta.... đẹp mặt vì chuyện này.....”

“ Mộ Sở!”

Không đợi Cố Nhược Vân nói hết lời, một tiếng rống to bỗng nhiên truyền đến, làm cho Mộ Sở sợ tới mức bùm một cái quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.