Sắc mặt Thiên Nhân trưởng lão rất là khó coi, vẻ mặt tràn ngập lửa giận, hiển nhiên những lời Cố Nhược Vân vừa mới nói làm hắn hoàn toàn phẫn nộ rồi, không cồn phong thái của một lão giả như trước.
“ Không phải lúc trước ngươi nói là nàng có việc nên không thể cùng ngươi đi Ẩn Môn sao? Hiện giờ lời của nàng nói là như thế nào? Vì sao lại biến thành ngươi ném nàng sang một bên? Nếu ta không có nhớ lầm, căn bản Ẩn Môn không có giao cho ngươi nhiệm vụ khác!”
Mộ Sở bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, lại không thể nói ra một câu phản bác, hắn cúi đầu, càng không dám nhìn khuôn mặt già xanh mét của Thiên Nhân trưởng lão một cái, biện giải nhiều cũng chỉ là vô lực.
“ Hơn nữa, vì sao dọc đường đi ngươi lại ở cùng Ôn Nhã một chỗ, ngươi lại đem Cố Nhược Vân thân là quán quân khảo hạch ném đi?” Thiên Nhân trưởng lão cười lạnh một tiếng, ngữ khí lộ ra thần sắc lạnh lẽo, “ Ta thật sự không nghĩ tới, ngươi thân là tả sứ Ẩn Môn lại phạm phải sai lầm này, tham luyến sắc đẹp, chậm trễ chính sự, căn bản là cô phụ một mảnh tín nhiệm của tộc trưởng đối với ngươi.”
“ Thiên Nhân trưởng lão,” Mộ Sở cắn chặt răng nói, “ Ta ở Ẩn Môn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi lại không tin ta? Ta cùng Ôn Nhã rất là trong sạch, căn bản không giống như những gì nàng đã nói.”
Nói xong lời này, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2800413/chuong-1365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.