“ Vâng, trưởng lão, Mộ Sở hiểu rõ.”
Mộ Sở cúi đầu, tay đặt trên đất không khỏi nắm chặt.
Hắn biết, lúc này đây chính mình thật sự trái với quy định, bất quá vì trợ giúp Ôn gia, hắn tuyệt đối không hối hận!
Càng quan trọng là, ca ca Cố Nhược Vân dám can đảm lợi dụng tâm tính thiện lương của Nguyệt nhi để bỏ trốn, chỉ bằng vào điểm này, hắn tuyệt đối không bỏ qua đôi huynh muội này! Nói cách khác, nếu để Cố Nhược Vân ngày càng trưởng thành, khẳng định Nguyệt nhi sẽ có nguy hiểm!
Hắn không muốn loại chuyện này xảy ra, cho nên mới trái với môn quy, làm ra chuyện không công bằng.
“ Đi thôi.”
Thiên Nhân trưởng lão cười khổ một tiếng, Mộ Sở này cho dù không phải là đệ tử hắn, nhưng cũng là mình nhìn hắn lớn lên, lại không nghĩ rằng hiện tại hắn sẽ làm ra chuyện khiến người khác thất vọng như vậy. Xem ra phải đến gặp sư phụ hắn giao phó một tiếng, trông giữ tiểu tử này cho tốt, miễn một ngày nào đó lại đôi với Cố Nhược Vân làm ra chuyện gì.
Từ sau khi Mộ Sở rời khỏi, Cố Nhược Vân liền biết người Ẩn Môn sẽ còn tiếp tục đến, hơn nữa lần tới này tuyệt đối cấp bậc cao hơn tả sứ Mộ Sở. Nhưng mà, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, người Ẩn Môn sẽ tới nhanh như vậy, hơn nữa tiến đến là trưởng lão Ẩn Môn.
Nhìn lão giả đầu bạc ngồi trong khách điếm, Cố Nhược Vân hơi hơi nhướng nhướng mày, chậm rãi hướng hắn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2800409/chuong-1363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.