- Thật xin lỗi, ta không cố ý.
Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, sau đó lên tiếng hỏi người binh sĩ đang ngây người kia:
- Không phải ngươi muốn bắt ta bồi thường tiền đó chứ?
Binh sĩ vội vàng lắc đầu, cả kinh nuốt mấy ngụm nước bọt.
Dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau cảnh tượng khi nãy.
- Vậy ta có thể vào thành chưa?
Cố Nhược Vân hỏi.
Người binh sĩ vội vàng gật đầu, ngay cả một câu cũng không nói nổi.
Mà sau khi đạt được kết quả, Cố Nhược Vân không nói gì thêm liền tiến vào Thánh Thành chi môn.
- Đại nhân, có phải tấm bia này tuổi già không được sửa chữa, cho nên mất tác dụng?
Đồ cổ không được sửa chữa à?
Nghe được lời nhắc nhở hảo tâm của dân chúng xung quanh, tên lính kia lập tức lấy lại tinh thần, hắng giọng dùng một thanh âm nghiêm túc nói:
- Không tệ, các ngươi nói rất đúng, tấm bia đá này đúng là lâu đời không được sửa chữa cho nên mới bị người ta đánh nát dễ dàng như vậy, nhưng dù sao cũng là do vị cô nương khi nãy đánh nát, chúng ta không có lý do nào để ngăn cản nàng vào Thánh Thành, nếu không người Dạ gia chúng ta chính là loại người nói lời không giữ lời.
Tấm bia được đúc từ Kim Quang Thạch lại cần phải sửa chữa sao?
Vả lại, bên trong tảng đá đó vẫn có một di tích viễn cổ của gia chủ để lại, thứ hắn khảo nghiệm không phải là thực lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798962/chuong-645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.