Nếu ai động đến Dạ gia, chính là động vào cái nghịch lân (*) của hắn, không giết sẽ không thấy thoải mái!
Về phần những cường giả chân chính kia, nếu không có lợi ích gì để tranh chấp, bọn họ tuyệt sẽ không vì háo thắng hay miệng lưỡi tranh phong mà giết người.
Những loại người như vậy không tính là cường giả! Chỉ có thể coi là cường đạo!
- Nhi tử hiểu!
- Tốt, lui ra đi!
Dạ Lan phất tay, nói.
- Vâng, nhi tử cáo lui.
Dạ Hành Lâm cúi người chắp tay đi ra ngoài.
Sau đó hắn liền phái người đi tìm hiểu về Nam Cung Nguyệt một chút, chỉ là lần này Dạ Hành Lâm đã quá bất cẩn, hắn vốn cho rằng chỉ điều tra một người thì không cần điều động đến tâm phúc của mình, cũng không cần động đến cao thủ! Chỉ tùy tiện phân công một người tới Tùng Nham Thành.
Mà ngay sau khi hắn vừa phái người làm nhiệm vụ xong, người nọ đã bị Dạ Du theo sát rồi mua chuộc.
Vì vậy, cuối cùng lời truyền về đều là lời tốt đẹp dành cho Nam Cung Nguyệt, không có bất kỳ điểm nghi ngờ nào, Nam Cung Nguyệt liền được người Dạ gia đón tới Thánh Thành.
Nhìn thân ảnh của Nam Cung Nguyệt, thành chủ Tùng Nham Thành chỉ có thể thở dài, thầm cầu nguyệt cho nàng sau khi tới Thánh Thành đừng gặp phải Cố Nhược Vân, bằng không, chỉ sợ đến bản thân hắn cũng không bảo vệ nổi.
...
- Nơi đây chính là Thánh Thành?
Lúc này bên ngoài Thánh Thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798960/chuong-644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.