- Phụ thân.
Dạ Hành Thiên cùng Dạ Hành Lâm quá sợ hãi, bước nhanh phía trước, đỡ lấy thân thể Dạ Lan. Ánh mắt mỗi người đều lộ ra vẻ lo lắng.
- Phụ thân, thân thể của người vẫn không tốt sao?
Trong lòng Dạ Hành Thiên tràn đầy sầu lo.
- Đã nhiều năm như vậy, cho dù người đã đột phá đến cảnh giới Võ Đế cũng không thể tiêu trừ loại độc kia sao?
Dạ Lan cười khổ lắc đầu:
- Nếu như không phải loại độc tố này, ta đã sớm đột phá Võ Đế sơ kỳ, hiện tại... chỉ sợ ngày càng không thể. Chính bởi vì thời gian của ta không còn nhiều mới hi vọng Nặc Nhi cố gắng, trước lúc ta qua đời có thể trưởng thành, lấy thiên phú của hắn, vượt qua ta cũng không phải việc gì khó.
Kỳ thật, hắn làm sao mà không muốn cho Dạ Nặc trưởng thành trước tuổi? Hắn lại làm sao bức bách hắn tu luyện? Nhưng thời gian của hắn không nhiều, nếu như hắn không trở thành trụ cột của Dạ gia, ắt gia tộc sau này sẽ chỉ còn con đường mạt lộ.
- Hành Thiên, Hành Lâm, đã mấy thập niên trôi qua, ta cũng thật sắp không chịu đựng nổi, nếu không phải không buông bỏ được Dạ gia, ta đã sớm...
- Phụ thân.
Trong lòng Dạ Hành Thiên xiết chặt lại, tay bắt lấy tay phụ thân nắm thật chặt, lo lắng nói:
- Người không có ý định đem chuyện này nói cho Dạ Nặc sao? Người không nói, chứ nếu hắn biết, không chừng sẽ cố gắng ngày càng tốt lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798964/chuong-646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.