Trong nhà tối đen đột nhiên rơi vào vào trầm mặc.
"A Sửu, ta thấy còn hơi lạnh, ngươi có thể ôm ta không?" Một khắc đồng hồ sau, Tiêu Cửu Thành đột nhiên mở miệng hỏi.
Thiên Nhã cũng không cự tuyệt, đem Tiêu Cửu Thành ôm vào trong lòng, cằm của nàng tựa trên đầu Tiêu Cửu Thành, trong bóng đêm, nàng mới dám không chút kiêng kỵ thu lấy hương thơm trên người Tiêu Cửu Thành, tay ôm lấy eo Tiêu Cửu Thành. Thiên Nhã mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, thật ra trong nội tâm thì như sóng biển mãnh liệt, từng đợt từng đợt đập vào bờ, tựa như không cẩn thận liền vỡ bờ, kia chính là bức tường ngăn giữa lý trí và tình cảm của nàng.
Tiêu Cửu Thành hài lòng nằm co trong lòng Thiên Nhã, nghe hơi thở quen thuộc mà nàng mê luyến, hạnh phúc đến không thể tin. Tiêu Cửu Thành cảm giác sau khi mình gặp lại Thiên Nhã thì vẫn luôn chìm đắm trong vui sướng, trái tim phiêu trên không trung, cảm giác không chân thật. Chỉ có cảm thụ được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của Thiên Nhã thì Tiêu Cửu Thành mới phát giác được đây đều là sự thật. Tiêu Cửu Thành vui sướng vô cùng đem mặt áp vào trước ngực mềm mại của Thiên Nhã, không kiềm chế nhẹ nhàng cọ cọ. Người trước mắt là Thiên Nhã, là người mình yêu, nhớ mong đã hơn một ngàn ngày đêm.
"Nằm ngủ an phận một chút!" Thiên Nhã hiện tại hơn phân nửa đoán được Tiêu Cửu Thành đã nhận ra mình, dù sao đã từng sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, mặc dù hủy mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527249/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.