Thiên Nhã rót ra một chén nước ấm. Vừa rồi đi săn có bẻ về một nhánh dương liễu, nàng đưa cho Tiêu Cửu Thành súc miệng, cũng lấy thêm một chậu nước nóng cho Tiêu Cửu Thành rửa mặt.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã làm những chuyện này cho mình, lại cảm thấy cực kỳ đau lòng. Thiên Nhã từ nhỏ đã sống an nhàn suиɠ sướиɠ, ba năm qua một mình cô độc bên ngoài, ngay cả người hầu hạ đều không có.
"Ngươi rửa chân xong liền có thể đi ngủ." Thiên Nhã bưng thùng gỗ đựng nước nóng đặt xuống trước mặt Tiêu Cửu Thành.
"A Sửu. . ." Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã khom lưng ngồi xuống ở trước mặt mình, nhịn không được mở miệng kêu.
"Chuyện gì?" Thiên Nhã hỏi ngược lại.
"Vất vả cho ngươi." Tiêu Cửu Thành những lời này là nói về ba năm qua của Thiên Nhã, nàng trách mình không sớm tìm được Thiên Nhã, nếu có thể sớm hơn một chút, Thiên Nhã cũng có thể đỡ khổ một chút.
"Chỉ là lấy chậu nước cho ngươi rửa chân thì vất vả gì chứ." Thiên Nhã không thèm để ý nói, thấy Tiêu Cửu Thành đem giày cởi ra, đôi chân xinh đẹp liền lộ ra. Thiên Nhã cảm thấy tất cả những gì đẹp nhất của nữ tử đều tập trung trên người Tiêu Cửu Thành. Tiêu Cửu Thành chỉ lộ ra hai chân, Thiên Nhã đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, có cảm giác du͙ƈ vọиɠ bị khơi dậy, nhưng Thiên Nhã lại chỉ có thể khắc chế ý nghĩ này.
"A Sửu, có thể giúp ta không, ta không có ý gì khác…" Tiêu Cửu Thành nhỏ giọng hỏi, dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527248/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.