"A Sửu…" Tiêu Cửu Thành trong lúc nhất thời cũng không nghĩ tới nguyên nhân là chuyện Thái tử, chỉ nghĩ Thiên Nhã chắc vì dung mạo của mình mà cảm thấy buồn rầu, thế là Tiêu Cửu Thành liền tự trách mình đã làm Thiên Nhã sa sút.
Thiên Nhã không trả lời, tựa như đã ngủ rồi. Mặc dù chuyện Thái tử trĩu nặng ở trong lòng, nhưng biết Tiêu Cửu Thành còn yêu mình, giờ phút này lại đang ở bên cạnh mình, cho nên Thiên Nhã không còn khó ngủ như trước nữa mà không bao lâu liền bước vào mộng đẹp. So với ba năm qua hàng đêm đều gặp ác mộng, đêm nay Thiên Nhã ngủ đặc biệt an bình, tựa như khi lần đầu gặp Tiêu Cửu Thành, có Tiêu Cửu Thành ở bên, ác mộng dần dần tiêu tán.
Tiêu Cửu Thành lo lắng cảm xúc của Thiên Nhã, nhưng một lát sau, nàng cảm giác Thiên Nhã thật đã ngủ, mà không phải đang giả bộ, trong nội tâm nàng mới nhẹ xuống. Nàng nhìn Thiên Nhã ngủ còn mang mạng che mặt, nội tâm của nàng mãnh liệt có ý định muốn bóc cái mạng che mặt này ra, rõ ràng là chỉ có bóc đi mạng che mặt của Thiên Nhã, nàng mới có thể chân chính mở ra tâm kết của Thiên Nhã, nhưng mình đã hứa sẽ không tự tiện mở khăn che mặt của nàng. Lý trí nói cho nàng biết phải khắc chế, không thể nóng vội, nếu không sẽ biến khéo thành vụng. Lý trí mãnh liệt áp chế xuống, Tiêu Cửu Thành bỏ qua ý định mở mạng che mặt của Thiên Nhã, ý nghĩ chỉ tạm thời kiềm chế, nhưng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527250/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.