Trở lại Cửu Thành cung, Tiêu Cửu Thành đặt Thiên Nhã nằm trên phượng tháp của mình, sau đó cho người chuẩn bị nước nóng đi tắm.
Thiên Nhã một bụng nghi hoặc, lão bà kia sau khi đem mình đặt trên sàn tháp lại biến mất. Toàn bộ cơ thể bất lực không thể cử động, Thiên Nhã chỉ có thể quan sát xung quanh, đây hiển nhiên không phải nhà mình, so với Tướng Quân phủ của Độc Cô gia còn khí khái hơn nhiều, tựa như cung điện. Hoàn cảnh lạ lẫm, bản thân thì không cách nào di chuyển càng khiến Thiên Nhã thêm lo âu bất an. Giờ phút này nàng chỉ mong nhìn thấy ai đó mà bản thân quen biết, bất kể là ai, nhưng cuối cùng vẫn không thấy ai xuất hiện.
Chờ đợi trong vô vọng khiến thời gian trôi qua càng chậm, Tiêu Cửu Thành mặc dù cố gắng tranh thủ để trở lại thật nhanh nhưng trong lòng Thiên Nhã vẫn có cảm giác bản thân bị nữ nhân này ném lại đây thật lâu. Khi Tiêu Cửu Thành trở về, Thiên Nhã cảm thấy vô cùng mừng rỡ, vì chí ít đây cũng là người đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi tỉnh lại. Là loại cảm giác sau khi cảm thấy bất lực và bị bỏ rơi thì bất kì sự xuất hiện của ai cũng khiến nàng thêm phần an ủi.
Sau khi uống cạn bát canh gừng do cung nhân đem đến để khử lạnh, Tiêu Cửu Thành ngồi bên mép giường, dịu dàng quan sát Thiên Nhã đang an tĩnh nằm trên sàn tháp – 3 năm không thấy ánh mặt trời khiến khí sắc của Thiên Nhã thêm tái nhợt, mặc dù ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-ha/526965/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.