Trong nháy mắt Thiên Nhã mở mắt ra đầu tiên chính là nhìn thấy một lão bà bà toàn thân ướt sũng, kì thật cũng không già lắm, xem vẻ ngoài chỉ là lớn hơn mình rất nhiều tuổi. Trông nàng đặc biệt chật vật, ánh mắt lại vô cùng ưu thương. Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành thật xa lạ, lão bà này, bản thân mình có quen biết sao? Hiển nhiên là không, mà sao dáng vẻ nàng như vừa mất thân mẫu, lại còn ánh mắt xót xa vô hạn nhìn bản thân mình, mặt khác trong phút chốc thì trở nên kinh ngạc đến lạ thường, nhưng lại là sự kinh hỉ tột độ, biểu lộ của nàng thay đổi một cách nhanh chóng phức tạp. Thiên Nhã không thể phân biệt được tâm tình của lão bà trước mặt mình nữa.
Tiêu Cửu Thành thời thời khắc khác tay chân đang run rẩy, cố nén lại sự vui mừng tột độ của bản thân, nàng không dám chờ mong thêm chuyện tốt nào khác nữa, có chăng là nhịn không được một lần nữa đưa tay sờ lấy khuôn mặt của Thiên Nhã, đúng thật cảm giác âm ấm lúc ban đầu nàng cảm nhận được không phải là ảo giác.
- Người là ai? – Thiên Nhã mở miệng hỏi
"Ngươi là ai?", Tiêu Cửu Thành nghe Thiên Nhã hỏi mình, nàng nhìn ra được biểu lộ của Thiên Nhã – mờ mịt đến quá chân thật, giống như không biết mình, Thiên Nhã đã từng hận mình đến như vậy, sao lại vờ như không biết mình? Việc này chỉ có hai khả năng: một là Thiên Nhã đã thật quên đi bản thân mình, hai là linh hồn này bản chất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-ha/526964/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.