Chứng kiến thấy cô ta ôm hận đi về cùng hoàng thượng, lúc này Nhất Dạ và Liễu Tuyết Kì trong thân phận của Lệ Quân đang ẩn thân liền cười khảy một cái rồi huơ tay làm phép cả hai điều thoát ẩn.
“Đấy! Cô thấy chưa… nếu khi nãy ta không nhanh tay nuốt tên thị vệ kia rồi qua đây cứu giá là bây giờ cô đã bị ả ghép cho cái tội thông gian rồi đó!”
“Thôi được rồi là ta không tốt được chưa. Mà Tuyết Kỳ à… vậy ngày hôm đó ở hồ sen là cô cứu ta thật à?”
“Không ta thì là ai… cô tưởng mình vẫn còn là con hồ ly trắng sáu đuôi đáng yêu, xinh đẹp biến hóa linh hoạt khắp tứ phương có thể dễ dàng sống sót trong hoàn cảnh như thế à?” - Tuyết Kì bẹo hình bẹo dạng trêu ngươi nàng.
Lúc này tâm trạng Nhất Dạ chùng xuống: “Thật sự cơ thể này quá vô dụng đối với ta. Mấy ngày qua ta luôn phải ghi nhớ sự thù hận, cố vực dậy bản thân mình, nhưng hỡ cứ nhắm mắt lại ta đều đối diện với sự bất lực, và vô cùng yếu đuối… Tuyết Kỳ, liệu ta có thể…”
“Đây còn không phải là con đường cô chọn à, sao bây giờ lại nhục chí rồi? Ta còn nhớ lúc cô rơi xuống hồ sen đã rất không cam tâm với kết cục đấy rồi cơ mà.”
“Xin lỗi Kỳ Kỳ, lại để cô lo lắng cho ta rồi…” - lau đi giọt nước mắt Nhất Dạ lại cười trêu: “Là ta trêu cô một chút thôi mà, đừng giận đấy nhé.”
“Tiểu Dạ khờ…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-ho-ly-nhat-da-yeu/3420578/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.