“Xin nương nương thứ tội, muội chợt nhớ ra mình còn có việc phải về. Người cứ dùng đi ạ, muội xin cáo lui.”
Nói rồi Thập Lệ Quân nhanh chống rời khỏi. Nhất Dạ nhìn theo dáng người hớt hãi chạy về của cô ta mà phì cười một tiếng. Còn Khúc Đàn thì cứ chăm chú vào bát yến này rồi nhìn sang Nhất Dạ.
“Nô tì chắc chắn là có vấn đề rồi, nương nương chúng ta hãy đem cái thứ này đến cho Thái Y kiểm định xem có độc hay không?”
Nhất Dạ liền xua tay ngăn lại: “Không cần đâu, tự nhiên ta lại muốn ăn nó.” - Nói rồi nàng liền nhanh tay ăn hết bát yến trước sự ngỡ ngàng của Khúc Đàn khi chỉ kịp phát lên một tiếng “người…”
“Không sao đâu ngươi đừng có hốt hoảng lên như thế, ta tự có suy tính cho mình rồi.” Nàng thản nhiên nói.
Ngày hôm sau, Nhất Dạ sai Khúc Đàn đến nhắn với nô tì của Lệ Quân rằng “mời Thập phi đến trò chuyện với hoàng hậu” kết quả là Khúc Đàn đi về ‘tay không’.
“Thưa nương nương, nô tì bên đó báo lại là Thập phi tối qua bị trúng gió độc nên cơ thể bị nổi mẩn đỏ ngứa ngáy khắp người, đến giờ vẫn chưa hồi phục nên không thể sang diện kiến hoàng hậu được ạ.” Khúc Đàn chậm rãi kể lại.
“Thật không biết cơn gió nào lại độc đến thế, kiến thức này thật mới lạ…haha!” - nàng thầm cười.
Vài ngày sau.
Sở Nhất Dạ đang ngồi nhìn chầm chầm một bức thư lạ được đặt trên bàn trang điểm không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-ho-ly-nhat-da-yeu/3420577/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.