Nhất Dạ khó khăn đứng giữa đám đông đang chen chúc, nàng cố gắng tiến về phía trước nhưng không tài nào vươn tới được.
Đột nhiên đám đông phía xa có người hét lớn, cùng với tiếng hét đó thì Nhất Dạ cũng nhận ra phía trên đầu nàng đang có một miếng ngói sắp rơi xuống, nhưng trong tình cảnh chen chúc này đây, nàng dù có muốn né tránh cũng không thể làm gì được.
Khuôn mặt mọi người ai nấy đều tái nhợt.
"Phập"
"Bộp"
Miếng ngói tưởng chừng sẽ rơi xuống kia đã bị một mũi tên bắn vào văng đến một đoạn xa phía sau, nát thành từng mảnh, cũng may không có ai bị thương sau tai nạn lần này.
Sau khi mũi tên được bắn ra, người đàn ông ngồi trên lưng ngựa, chàng ta lạnh lùng quay người nhìn thẳng về phía trước, thúc ngựa rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nàng nhìn theo bóng lưng của Diệp Lãnh, thở dài.
Phải rồi, chàng bây giờ đâu thể nhận ra ta chứ...
Những ngày sau đó, nàng chuyên tâm ở trong phủ thừa tướng, chăm chỉ học cái gì mà công dung ngôn hạnh, rồi cầm kì thi họa.
Nàng từng hỏi ca ca nàng, Sở Nhất Hùng, hỏi huynh ấy nếu lấy thê tử sẽ chọn người như thế nào.
Ca ca xoa xoa cằm liền nói:
"Đương nhiên là nữ nhân công dung ngôn hạnh, cầm, kỳ, thi, họa đều phải xuất sắc."
Nàng nghe vậy liền tự hỏi, nàng sắp trở thành thê tử của Diệp Lãnh rồi, có lẽ chàng cũng cần một nữ nhân giống như lời ca ca nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-ho-ly-nhat-da-yeu/3420558/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.