Nhìn thấy Diệp Lãnh, Nhất Dạ hớt hải ngồi thẳng dậy, vụng về tìm kiếm chiếc khăn trùm đầu của nàng đang nằm ở đâu.
Nào ngờ chàng đi đến, lại không nói lời nào, đuôi mắt lạnh lùng lướt nhìn nàng không một chút biểu cảm.
Sở Nhất Dạ thấy chàng đứng trước mặt mình, có chút giật thót.
Trước đây nàng đã từng ở cùng chàng bên trong hang động hơn một tuần lễ, nhưng lúc đó mắt chàng không nhìn thấy, và nàng lúc đó vẫn chưa là nương tử danh chính ngôn thuận như giờ phút này đây.
Nàng lấy dũng khí ngước nhìn chàng, cười híp mắt:
"Chàng đến tận bây giờ mới vào phòng tân hôn của chúng ta được, cũng là vì bận tiếp rượu các quan triều thần bên ngoài...
À, phải rồi, chắc chàng mệt lắm, ta rót cho chàng ly nước nhé."
Lúc nàng định đứng lên đi rót ly nước thì Diệp Lãnh nhướng mày, tay chàng ngăn người nàng lại.
Diệp Lãnh nói với giọng lạnh lùng đến mức Nhất Dạ không tin nổi chàng chính là người nàng thầm thương trộm nhớ bao lâu nay.
"Không cần, ta không yêu cầu cô phải trở thành một nữ nhân hiền thục bên cạnh ta, cũng không cần biến mình thành một người thê tử tốt."
Nhất Dạ đứng sựng lại, vài giây sau mới gượng cười lên tiếng:
"Ý chàng là sao? Ta vẫn chưa hiểu."
"Từ hôm nay cô có thể trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ được thần dân yêu mến, và ta sẽ không tước đi chức vị hoàng hậu của cô, chỉ cần cô yên phận và không làm phiền ta và Tử Yên."
Nhất Dạ nhíu mày, nàng khẽ hỏi:
"Tử Yên?"
Diệp Lãnh dùng bàn tay cứng cáp không một chút thương hoa tiếc ngọc mà ấn vào cổ nàng.
"Tử Yên chính là người mà ta đã hứa sẽ cùng nàng ấy nên duyên cả đời... Nói gì đi nữa thì hôn nhân giữa ta và cô cũng do các bậc trưởng bối quyết định, vì vậy ta ban cho cô chức vị hoàng hậu cũng như bù đắp cho cô rồi."
Hắn ngừng một lúc rồi lại nói:
"Chỉ cần cô yên phận và không làm hại đến Tử Yên thì chúng ta xem như nước sông không phạm nước giếng."
Nói rồi Diệp Lãnh bỏ tay ra khỏi cổ nàng khiến cổ nàng ửng đỏ, ho khù khụ mấy lần liền.
Nhất Dạ nghe những lời mà chàng vừa nói, tim nàng như đông cứng lại nhưng không hề khóc.
Trước nay nàng chưa từng nghĩ sẽ nghe được những lời này từ chính miệng Diệp Lãnh, nên giờ phút này nàng thật sự không biết phải nói những gì và phải đưa ra biểu cảm như thế nào.
Cuối cùng chỉ đành thẫn thờ, bất lực khổ sở nhìn bóng dáng chàng rời đi.
Trong căn phòng tân hôn một màu đỏ rực, nàng uống một ngụm rượu giao bôi, lại buồn bã đi đến bên giường, nằm trên chiếc gối uyên ương, ngước nhìn ánh trăng tròn treo bên ngoài cửa sổ.
Nếu nàng trở về lại khu rừng nơi nàng sống trước đây, liệu sẽ bị Tuyết Kì cười nhạo chăng?
Thôi, không về nữa.
Nàng sẽ ở lại nơi chốn hậu cung này, một khi đã quyết định thì phải chấp nhận không được phép quay đầu.
...
Sáng sớm hôm sau vào đầu giờ Thìn.
Nhất Dạ cố gắng lấy lại tinh thần, nàng cho rằng chỉ cần nỗ lực kiên định yêu hết mình, ngày tháng sau này cuối cùng Diệp Lãnh cũng sẽ đón nhận tình cảm của nàng.
Thế nhưng đột nhiên Thu Huệ bước vào, ánh mắt cô ta hiện lên ý cười chọc ghẹo, thế nhưng vẫn cố tình giả vờ đi đến nói với giọng an ủi:
"Tỷ tỷ của muội thật đáng thương quá à, đêm tân hôn mà hoàng thượng lại không ở phòng của tỷ."
Nàng ta vừa nói vừa đưa tay lên lau những giọt nước mắt cá sấu.
"Bây giờ cả hoàng cung này ai mà chẳng biết hôm qua hoàng thượng cả đêm ở phòng của nữ nhân khác chứ."
Nhất Dạ nghe những lời này, những ngón tay đan vào nhau có hơi cử động.
Nàng cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, nói:
"Vậy sao? Đêm qua hoàng thượng đến, nói rằng sẽ phong ta làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, ta vui đến độ cả đêm không ngủ được."
Thu Huệ cười khẩy:
"Vậy thì chúc mừng tỷ tỷ nhé."
Nàng ta tuy rằng rất thỏa chí khi biết Diệp Lãnh không động phòng cùng với Nhất Dạ đêm qua, thế nhưng lại không ngờ rằng ả ta lại được làm hoàng hậu.
Sở Nhất Dạ đương nhiên cũng nhìn thấu tâm tư của Thu Huệ, nàng nói tiếp:
"Phải rồi, ta bây giờ đã là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, dù chúng ta là tỷ muội nhưng sau này nếu nhìn thấy ta thì cũng phải hành lễ, có biết không? Còn nữa, thái độ và lời lẽ cũng phải cung kính hơn, nếu không thì người ngoài nhìn vào lại bảo phủ thừa tướng không biết dạy dỗ con cái, họ sẽ cho rằng tiểu thư của phủ thừa tướng mà lại chẳng biết lễ giáo gì cả."
Thu Huệ nghe những lời này, không nhịn được, nghiến răng:
"Tỷ..."
Nhất Dạ đứng dậy lướt ngang qua nàng ta:
"Ta đi dạo để khoây khỏa một lát, đừng làm phiền ta."
Nói rồi nàng đi luôn ra ngoài cửa, cũng không thèm nhìn lại khuôn mặt méo mó của Thu Huệ lúc bấy giờ.
Nhất Dạ đi đến vườn thượng uyển, trên đường đi, đám cung nữ và thái giám không ngừng nhìn về phía nàng, kẻ thì đưa ra ánh mắt đầy thương cảm, có lẽ họ thấy nàng tội nghiệp, kẻ thì lại lén lút phía sau đưa tay che miệng chế giễu nàng.
Tâm trạng nàng lúc này quả thật rất phức tạp, nàng nhớ lại những lời Tuyết Kỳ từng nói, loài người tuy rằng yếu ớt, nhìn vẻ ngoài thì rất vô hại, nhưng lòng dạ lại đáng sợ vô cùng...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]