Chương trước
Chương sau
Liễu Tuyết Kỳ chỉ biết lắc đầu thở dài, nàng sớm đã tiên đoán được vận mệnh của tiểu hồ ly này chắc chắn phải trải qua thiên kiếp, dù nàng có muốn giúp đỡ thì cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.

Ánh trăng soi sáng màn đêm tĩnh mịch, thanh y nhẹ nhàng tan biến trong không gian, trước khi rời đi, Tuyết Kỳ chỉ đưa đầu ngón tay lên vết bớt trên khuôn mặt của nhị tiểu thư, sau đó vết bớt đột nhiên từ từ nhỏ lại và dần biến mất không chút tỳ vết.

Nói gì đi chăng nữa, nàng ta cũng không nỡ để tỷ muội của mình phải ở trong bộ dạng xấu xí như vậy được.

...

Sở Nhất Dạ tỉnh lại, trước mắt nàng là một đám người từ già đến trẻ đang vây xung quanh.

Một người phụ nữ tầm tuổi trung niên thấy nàng có chút động tĩnh liền vội vội vàng vàng lay cơ thể yếu ớt của nàng mà khóc lóc.

"Ôi Nhất Dạ, Nhất Dạ đáng thương của ta, sao con lại ngốc nghếch thế này, sao lại tự kết liễu mạng sống của mình như vậy, con mau tỉnh lại đi..."

Đứng ở gần đó là một nam tử cao ráo, khuôn mặt có chút giống với nhị tiểu thư, cau mày nói với người phụ nữ đang dùng hết sức lay nàng.

"Bà có thôi đi không, bà lay mạnh như vậy tiểu muội ta có tỉnh lại cũng bị bà làm cho ngất tiếp đấy, muội muội ta chắc chắn là bị bà và tiểu yêu kia bức ép dồn vào bước đường cùng nên mới làm chuyện dại dột như vậy!"

Bà ta nghe xong càng gào thét khóc lớn tiếng hơn, vờ ngã ra sau để nô tỳ đỡ, than trách:

"Ông trời ơi ngó xuống đây mà xem, tôi vì cái nhà này mà hy sinh hết mình, cuối cùng lại phải chịu nổi oan ức như vậy, hời ơi!"

Một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi tuổi đi vào, ông bước đến bên giường của nàng, đưa tay sờ vào trán nàng sau đó quay ra phía sau nói với đám người đang tranh cãi với nhau:

"Mấy người thôi đi, cãi nhau mãi như thế không cảm thấy mệt à, bây giờ Nhất Dạ đã ra nông nỗi này rồi còn muốn gì nữa!"

Lão thừa tướng đau lòng nhìn con gái một cách xót xa.

Chợt ngay lúc này nàng mới khó khăn lên tiếng:

"Cha..."

Đêm qua nàng đã tiếp thu hết tất cả mọi kí ức của nhị tiểu thư, người đàn ông trước mặt nàng chính là thừa tướng đương triều và cũng là cha nàng, người đàn bà nói toàn những lời giả tạo kia là di nương của nàng và vị nam tử đứng ở cạnh bàn là ca ca của nàng.



Thừa tướng vừa nhìn thấy con gái tỉnh dậy liền vui mừng không ngớt vội ôm chầm lấy nàng.

Chợt ông đột nhiên khựng lại, lắp bắp.

"Vết... Vết bớt của con đâu...?"

Nàng có chút khó hiểu.

"Vết bớt...?"

Nàng mới chợt nhớ ra đêm qua trước khi mất đi toàn bộ ý thức, chính Tuyết Kỳ là người đã xóa đi vết bớt trên khuôn mặt này cho nàng.

Những người ở trong phòng cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng.

"Tiểu thư... Vết bớt mà xưa nay người luôn căm ghét giờ nó đã biến mất rồi!"

Nàng không quá ngạc nhiên bởi vì chính nàng rõ hơn ai hết khi biết điều gì đã xảy ra.

Việc vết bớt không còn nữa khiến ai cũng mừng thay cho nàng, chỉ riêng Tô Mẫn Hoa - di nương của nàng dù đã cố kiềm chế nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt xám xịt đầy khó coi.

Lão thừa tướng mừng rỡ không nói nên lời, ông xoa đầu nàng.

"Con gái ngoan của ta, vậy là con không cần phải lo hôn lễ sắp tới đây của con và thái tử Diệp Lãnh - người mà con thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay chê bai nhan sắc của mình nữa rồi, con có thể trở thành tân nương xinh đẹp nhất và sẽ là người được thái tử yêu thương nhất."

Nàng vừa nghe đến tên Diệp Lãnh, hai má liền ửng hồn, không ngờ nàng lại có thể thành thân với Diệp Lãnh một cách dễ dàng như vậy.

Tô Mẫn Hoa lại trề môi nói rằng:

"Lão gia, ông đừng có vui mừng quá sớm, người xưa có câu diện mạo là phú trời ban, nay đột nhiên vết bớt gắn bó với nó từ nhỏ lại biến mất, ắt hẳn là phúc phần của nó cũng bị mang đi rồi a."

Ca ca nàng là Sở Nhất Hùng lên tiếng.

"Bà đúng là chỉ toàn ăn nói hàm hồ mà."

Cuối cùng cả hai người bọn họ cãi nhau một trận inh ỏi không ai nhường ai cả.



Riêng đối với Nhất Dạ, tâm trí nàng chỉ mong chờ đến ngày lễ thành hôn để có thể được gặp chàng, nàng tựa người vào gối, ngủ thiếp đi.

Trong giấc mộng, nàng và chàng trở thành một đôi uyên ương đầy hạnh phúc, bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.

Thời gian thấm thoát trôi qua...

Sau thất bại thảm hại trước đấy thì lần này thái tử Diệp Lãnh đã cẩn thận mang theo mấy vạn quân tổng tấn công nước Thục. Chàng chia quân lính thành hai nhóm lớn và một nhóm nhỏ, nhóm đầu tiên sẽ mai phục quân địch ở trên núi, nhóm thứ hai sẽ tấn công thẳng vào nước Thục, nhóm còn lại sẽ hỗ trợ và thay thế những người bị thương.

Tới giây phút chủ chốt, một cuộc chiến tranh đẫm máu xảy ra tại nước Thục. Chỉ vài canh giờ sau, nhìn nơi chiến trường tàn khốc đâu đâu cũng toàn là xác chết, máu tươi nhuộm đỏ, quân địch rất đông, nhưng do lần này Diệp Lãnh đã cẩn thận bày trận nên bên mình không bị thiệt hại quá nặng.

Tuy nhiên cuộc chiến này vẫn chưa đến hồi kết, hai bên vẫn tiếp tục tàn sát lẫn nhau dù cho có dấu hiệu thiệt hại nặng nề. Diệp Lãnh quyết không thể để mấy vạn quân của nước mình một lần nữa thất bại dưới tay giặc nên chàng vừa đánh để chống địch, vừa chỉ dẫn quân ta.

Cuối cùng sau trận chiến ba ngày ba đêm ròng rã, chàng cùng đội quân cũng đã giành được đại thắng vẻ vang trở về.

...

Diệp Lãnh khí thế hào hùng với bộ giáp phục đầy oai phong đang cưỡi con chiến mã đi trước, dẫn theo sau là đoàn binh lính ai nấy đều mang trong mình lòng tự hào đầy nhiệt huyết khi trở về kinh thành. Họ đang vui mừng hạnh phúc vì có thể hy sinh thân mình để diệt giặc bảo vệ người dân, bảo vệ đất nước.

Từng dòng người đứng thành hai hàng dài đông nghịt ở hai bên vệ đường, trên mặt ai nấy cũng đều nở nụ cười chiến thắng vì cuối cùng dân mình cũng đã được ấm no. Bởi con cái của họ cũng không còn phải chịu cảnh xa quê xông pha nơi chiến trường ngày đêm chém chém giết giết, cũng chẳng còn nỗi lo nước mất nhà tan bị giặc xâm chiếm vào thành.

Ẩn sau sự vui mừng ấy là những nỗi buồn cùng lòng biết ơn đối với những người lính anh hùng đã hy sinh thân mình để bảo vệ toàn dân bách tính của Nam Bách triều.

Vài người không khỏi xúc động khi nhìn đoàn xe ngựa mang tro cốt của họ trở về, nghẹn lòng khi chứng kiến những cảnh tượng thương tâm của các phụ mẫu, nương tử cùng con cái khi đón nhận từng hũ tro cốt của người thân mình. Ngày ra đi thì toàn thân nguyên vẹn, khi quay về chỉ còn lại chút tro tàn lạnh lẽo.

Lúc này Sở Nhất Dạ từ trong đoàn người chen chúc cố vươn mình lên để nhìn rõ được khuôn mặt cao lãnh tuấn tú ấy của Diệp Lãnh. Cũng đã rất lâu rồi kể từ khi tách biệt chàng ở hang động, đến tận bây giờ mới có thể gặp lại được chàng, trái tim Nhất Dạ như được đập trở lại với cảm xúc dâng trào vui mừng khó có thể diễn tả được thành lời.

"Cuối cùng ta cũng đã đợi được chàng trở về..."

Đột nhiên ngay lúc này đây ở chỗ của Nhất Dạ đang đứng, mái che từ trên cao bắt đầu lung lay có thể sẽ sập xuống bất cứ lúc nào do bị người dân chen lấn đưa đẩy ban nãy.

Trong khi mọi người đang chuẩn bị kéo nhau nhanh chóng rời khỏi nơi này, thì nàng lại chôn chặt đôi chân ở đấy ngước nhìn về phía Diệp Lãnh mà không hề hay biết rằng nguy hiểm sắp rơi xuống đầu.

Ánh mắt của Sở Nhất Dạ lúc này chỉ tập trung về mỗi hướng nam nhân băng lãnh đang ngồi trên ngựa sắp tiến đến gần, chỉ còn một chút nữa thôi là nàng có thể được gặp được phu quân tương lai của mình rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.