Đến Hằng Sơn đã năm ngày, vẫn không tìm được Đông Phương Bất Bại. Tả AnChi vẫn như cũ mang theo mọi người tránh đi Ngũ Nhạc, nhưng càng ngàycàng trầm mặc. Không cần người nhắc nhở, nàng hiểu mình không thể đitiếp. Người trong Ngũ Nhạc gặp qua nàng không ít, ngoại trừ Mạc TùngBách, Nhạc Bất Quần thì người của Tung Sơn đều biết nàng. Hằng Sơn tuylớn, nàng cũng đã cải trang thành dân chúng tầm thường, nhưng lại khôngdám cam đoan chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Huống hồ cả một nhóm người ngựa cùng đi, sớm hay muộn cũng sẽ khiến mọi người hoài nghi, chống đỡđược năm ngày qua đã là rất may mắn. Đông Phương Bất Bại có lẽ đã bị bắt giam hoặc bị giết, cho nên điều nàng cần làm bây giờ là bảo vệ bản thân và những người đi cùng, sau này sẽ lại đến cứu hắn hoặc vì hắn báo thù. Còn nếu như Đông Phương Bất Bại đã thoát hiểm thì hai người họ sớm muộn cũng đoàn tụ.
Đi xuống dòng sông dưới núi, vốc một ít nước lên mặt, Tả An Chi mệt mỏi ngồi trên bờ, vùi đầu vào trong đầu gối.
Nàng có phải ngay từ đầu đã không nên đến đây rồi không? Bởi vì như lời Đông Phương Bất Bại lúc trước đã nói, nếu nàng không rời Hắc Mộc Nhai đi tìm Đông Phương Bất Bại, có lẽ Nhậm Ngã Hành sẽ không động đến nàng. Saunày căn cơ của nàng vững chắc rồi, thì có làm gì hay nói gì cũng khôngcần phải lo lắng nữa. Mà không phải giống như bây giờ, biết rõ là cạmbẫy còn ngốc nghếch nhảy vào. Kết quả là không thu hoạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614395/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.