Lá cây từ trên không rơi xuống, vừa lúc rơi vào chóp mũi của Tả An Chi.Nàng cau mũi lại, thò tay gạt cái lá xuống, sau đó lại nhắm mắt nghỉngơi. Nàng đã nằm ở đây một lúc lâu, cũng không muốn cử động.
Từ sau hôm mười trưởng lão tề tựu, ngoại trừ nàng ở lại Hắc Mộc Nhai thìnhững người khác đều rời khỏi. Tả An Chi làm sao không biết, Nhậm NgãHành lưu nàng lại là muốn nắm nàng trong lòng bàn tay, để nếu có chuyệngì thì tùy thời sử dụng. Nàng hiện nay quá yếu, giống như một miếng mồingon mà mỗi người muốn cắn một miếng. Nhưng nàng cứ tỏ ra không biết,mỗi ngày cần luyện công thì luyện công, còn không thì đi mượn sức hoặcáp chế người trong Thanh Long đường. Người nào mà cứng mềm đều không ăn, thì đừng trách nàng dùng Tam Thi não thần đan Đông Phương Bất Bại đưacho.
Vì sao người ta thì chỉ cần tùy tiện đọc mấy chương binhpháp Tôn Tử, sau đó nói “Minh nguyệt bao giờ có? Nâng cốc hỏi trờixanh”, thêm vào “Ta hiểu chàng, ta đồng tình chàng, ta quan tâm chàng”thì lập tức sẽ có một hàng mỹ nam tử văn võ toàn tài đứng xếp hàng xinvì nàng sống vì nàng chết. Mà đều là hoàng đế Vương gia, võ lâm minh chủ a.
Trong khi Tả An Chi nàng cũng là người xuyên không thì sángdậy sớm hơn gà, tối ngủ muộn hơn chó, muốn thu phục thủ hạ của mình,đừng nói là than thở, ngay cả khóc có khi nước mắt cũng đầy mấy thùngrồi. Muốn triệu hồi thuộc hạ thì nàng cũng phải nhờ lão già cầm đầu, màbọn chúng đến, rõ ràng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614394/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.