Lần này, bọn họ quay về Hắc Mộc Nhai báo công. Tả An Chi lúc đi mangtheo một đám người trong Thanh Long đường, lúc trở về tất nhiên là cảđám người này cùng chậm rãi về.
Bấy giờ đã là đầu thu, nhưngthời tiết vẫn còn nắng nóng, oi bức khó chịu. Vì thế mà người đi đườngkhổ không nói nổi, đầy mặt và cổ mồ hôi không nói, ngay cả quần áo cũngcó thể vắt ra nước. Một ngày này khó có được một cơn mưa nhỏ, cho dùkhiến con đường lầy lội, nhưng cũng khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhàngkhoan khoái rất nhiều. Nhưng mưa về càng lúc càng lớn, trên tóc Tả AnChi dính đầy nước mưa, quần áo ướt đẫm dính sát vào người, trông vô cùng chật vật. Đông Phương Bất Bại thấy thế thì ôn nhu nói: “An An, chúng ta trước tìm chỗ trú đi.” Sau đó, hắn định vươn tay vén sợi tóc ướt dínhtrên má nàng xuống, lại bị nàng né tránh. Bàn tay Đông Phương Bất Bạichạm vào không khí, hắn giật mình ngỡ ngàng quên cả rút tay lại.
“Đông Phương trưởng lão nói phải.” Tả An Chi lạnh như băng nói một câu, sau đó xoay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Nàng ở trước mặt mọi người không cho hắn một chút mặt mũi nào như vậy, khiến Đông Phương Bất Bại xấu hổ vô cùng. Cũng may quyền uy của hắn lớn, damặt cũng đủ dày, cho nên mặt không đổi sắc nhìn lướt qua đám người saulưng. Cả một đám đều cúi đầu thật thấp, coi như mình lúc nãy không nhìnthấy gì.
Cách con đường không xa, loáng thoáng có thể thấy mộtdãy nhà. Khi đến gần, thì ra là mấy gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614390/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.