Đem cửa phòng đóng lại, Tả An Chi kéo ghế dựa ngồi xuống, trong nháy mắt dường như trở thành một người khác. Không còn một chút thâm trầm hờhững nào của vừa rồi, chỉ còn một người đang ôm bụng cười nghiêng cườingả.
Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ đi ra: “Cười đủ chưa?”
“Ha, còn…còn một lát nữa.” Tả An Chi dựa cả người lên ghế, cười đến chảynước mắt, “Ta thiếu chút nữa bị lời nói ghê tởm của chính mình hại chết, đã nhịn rất lâu a.”
“Lời nàng nói? Đúng rồi, nói như vậy, tadường như nhớ rất rõ, vừa rồi có người nói mặc ta an bài.” Đông PhươngBất Bại cố ý vuốt cằm tỏ vẻ trầm tư.
Lời này nếu là người khácnói thì chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng mà bởi vì do Đông Phương Bất Bại nóira, cho nên, Tả An Chi vội vàng ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: “Ngườikia khẳng định không phải là ta.”
“Vậy sao?” Đông Phương Bất Bại nhướn mày nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng tuy tỏ ra nghiêm túc, nhưngtrong mắt lại tràn đầy ý cười, đáng yêu cực kì. Hắn nhịn không được véomũi nàng một cái, cũng nở nụ cười.
Bọn họ từ trong nhà kia chạyđi không bao lâu thì mưa ngớt, nhưng lúc trước mưa thật sự quá lớn, chonên quần áo Tả An Chi đều ướt đẫm, dán sát vào trên người rất khó chịu.Nàng định mở hành lí ra lấy bộ khác thay, thì phát hiện quần áo mangtheo cũng ướt đẫm, chỉ đành ảo não ném sang một bên.
“Trước thay bộ này đã, sau đó lại ăn chút gì đó, đừng để bị cảm lạnh.” Đông PhươngBất Bại mỉm cười, đưa qua một cái bọc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614391/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.