Editor: Gấu Gầy
Hoa tường vi dại không quý giá nhưng lại có hương thơm nồng nàn, lẫn trong mùi cà ri đậm đà, sự phối hợp kỳ lạ.
Ngôi nhà cũ kỹ, người đàn ông trong bếp, tay áo sơ mi cuộn lên, cánh tay săn chắc cùng với khuôn cằm sắc nét, Du Thư Lãng dựa vào góc tường, nhìn cảnh tượng quen thuộc đến đỗi hoang mang.
Thời gian như được biên tập viên giỏi nhất cắt ghép gọn gàng, lúc này pháo hoa trần gian vừa vặn nối tiếp không gian xưa cũ. Không có lừa dối tổn thương, không có ép buộc đối đầu, không có hai năm ly biệt, và biết bao đêm mất ngủ.
Người yêu trẻ tuổi điển trai của mình, vụng về chuẩn bị bữa tối phong phú, đang chờ đợi mình vượt qua những con phố đông đúc, lướt qua biết bao người lạ, trong đêm tối men theo ánh đèn ấm áp, bước lên từng bậc thang, đẩy cửa nhà ra, ôm lấy cậu ấy....
Cạch, lửa tắt, tiếng động từ bếp khiến Du Thư Lãng từ trong suy nghĩ mơ màng trở về thực tại.
Bếp hẹp khiến Phàn Tiêu càng trở nên cao lớn, sau khi tắt bếp, hắn đặt một tay lên bàn làm việc, quay đầu nhìn vào mắt Du Thư Lãng.
"Em đã mơ thấy cảnh này," một căn bếp, một phòng khách, họ cách nhau ba mét, tiếng nói như chạy nước rút, "Anh đứng đó nhìn em nấu ăn."
"Rồi sao nữa?" Du Thư Lãng dựa vào tường hỏi.
"Rồi thì..." Phàn Tiêu bỗng nhiên có chút cô đơn, "Nhiều lúc, em chưa kịp tiến lại gần anh, giấc mơ đã tan biến."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-tu-dien/3375451/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.