Editor: Gấu Gầy
Điền Tiểu Điềm cầm cốc cà phê, nhìn qua cửa kính "chậc chậc" hai tiếng: "Hoá ra khi Phàn tổng đến cơ sở của chúng ta sẽ trở nên thế này à? Dù sao cũng được coi là Doberman* mà. Bây giờ anh nhìn xem, thật là đáng thương, giống như một chú chó hoang mới được nhận nuôi vậy."
Cô dùng vai đẩy nhẹ người đàn ông bên cạnh: "Ba ngày rồi đấy, Du ca, anh ấy canh chừng anh ba ngày rồi, em tính sơ sơ, trung bình mỗi giờ từ phòng khách ra ngoài nhìn anh một lần, như sợ anh bị lạc hay chạy mất vậy."
"Thật sao?" Giọng nói của Du Thư Lãng chứa đựng ý cười, anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng sau cửa sổ lá sách, ánh mắt dịu dàng, nhưng lời nói lại dành cho Điền Tiểu Điềm, "Vậy là, em không tập trung khi làm việc?"
Cẩu độc thân Điền Tiểu Điềm, chịu hai đòn nặng nề: "Không ngờ em phải ăn cơm chó, lại còn bị lãnh đạo phê bình?"
Nụ cười trên khóe môi Du Thư Lãng càng sâu hơn một chút: "Không có việc gì thì đừng lạm dụng so sánh."
"Anh bảo vệ người ta tới vậy luôn sao?" Điền Tiểu Điềm đau đớn, "Anh Du, trong lòng em anh là tấm gương của đàn ông, chúng ta không thể có tư duy yêu đương mù quáng được."
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ cuối cùng cũng vùng vẫy thoát khỏi đám mây dày đặc, xuyên qua kính chiếu lên người đàn ông đứng sừng sững.
Điền Tiểu Điềm bất chợt nheo mắt lại, tiến lại gần Du Thư Lãng, chăm chú nhìn vào làn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-tu-dien/3375450/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.