Nàng chém xiên quạtquỷ, một bóng quỷ dật dờ bên mép quạt, gương mặt đờ đẫn, “Hồng Đường, về bảo với Hồng Thế Phương: ‘Ngươi hận ta rất nhiều, hơn ngươi cũng chẳngsao; nếu không thiết sống thì mau chết đi, liên luỵ người khác phải vìmình vào sinh ra tử nào đáng mặt nam nhân?’ Còn lão, không có gan xuốngthuyền động thủ thì về đi cho sớm, đừng có ở đây nhiều lời.” 
Hồng Đường thoáng biến sắc, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích. 
Lục Cô Quang cũng kệ lão, Nhậm Hoài Tô đứng một bên vẫn rất an tĩnh, cứ như thể chẳng thấy diễn biến trên sông. Nàng liếc về phía y, âm thầm bấtmãn, cường địch chắn đường mà y không hề để lộ chút kinh ngạc. 
Có lẽ những chuyện không liên quan đến việc ‘cưới vợ’ hoặc Vô Ái Hồn, yđều không quan tâm và cũng không muốn ra tay. Nang thường xuyên bị kẻthù tìm tới cửa, đó đều là chuyện của nàng, đâu liên quan gì đến y cơchứ? 
Y là một thi mi chưa tỉnh giấc. 
Không có cảm tình, không phải người sống, chỉ có một cái xác ohaf hoạt động theo điềm trời mà thôi. 
Mũi tên bắn lên từ con thuyền lớn giữa dòng sông xé gió vút qua, cánh quạtcủa nàng xoẹt qua một vệt sáng đen, hoá mũi tên thành bột phấn. Ngaythời khắc nàng ra tay, nhóm người trên thuyền lần lượt xuất chiêu. Họ sợ sức mạnh của quạt quỷ nên không dám lại gần, đủ các loại ám khí phi đao bay thắng tới, mang theo vật thể phục ma của đủ các môn các phái, nàohạt châu, nào bùa, nào chú thuật. 
Lục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-toi/2147355/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.