Sau một năm nàng lạibước vào trang viên này. Thực ra ấn tượng của nàng với nó cũng giống như ấn tượng với Hồng Thế Phương, hoàn toàn không sâu sắc, chưa từng ghinhớ. Nhưng nghe có người nhớ thương nàng đến ghi tâm khắc cốt, nhớ đếntím ruột bầm gan, nhớ đến tuyệt vọng, nhớ đến liệt giường, sống khôngbằng chết, nói cho cùng trong lòng nàng cũng lấy làm vui vẻ lắm. 
Giống như chuyện năm ấy nàng đồng ý đến làm khách Hồng gia, có một người muốn tốt với nàng, tình nguyện băng sông vượt núi đi tìm nàng, van vì nàng,trông ngóng được cùng nàng đồng hành, sẵn lòng nói hết thảy những lờimật ngọt trên trên thế gian, sợ nàng không vui dù chỉ là một chút… Thứcảm giác ấy sao lại không tốt? Cho nên nàng đi cùng y, bước vào Hồnggia. 
Thế nhưng, nàng thích cảm giác ấy, đồng thời cũng ghét nó.Nàng chưa từng kỳ vọng Hồng Thế Phương sẽ làm gì đó cho nàng. Ghé Hồnggia làm khách, nàng cũng đã sớm suy đoán xem đây liệu có phải là mộtcái bẫy. Nhưng suốt dọc đường bàng quan lạnh nhạt, ngoài nỗi si mê vàvui sướng điên cuồng không thôi của Hồng Thế Phương, nàng hoàn toànkhông nhìn ra gì khác. 
Y không nghĩ rằng cha mẹ mình sẽ như lâmđại địch, cũng không đoán được thái độ thành khẩn đến mức hạ mình bé mọn đến vậy lại không đổi được chân tâm mà mình khao khát. 
Hồng ThếPhương chẳng qua là một đứa trẻ dại khờ, suốt dọc đường đi Hồng gia,Lục Cô Quang đều lạnh lùng nghĩ thế, không giống Nhậm Hoài Tô. 
Giống yêu ma mà không phải người kia cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-toi/2147358/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.