Nghiêm Khắc Liệt thấy Mạc Vân Quả không nói gì, mày nhíu lại, nhưng chung quy cũng không đi lại cướp đồ của cô.
“Lão đại……” Kiều Thêm khó xử nhìn thoáng qua Nghiêm Khắc Liệt.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy cô gái này một mình đứng ở đây, nhìn quần áo cô hoàn hảo sạch sẽ nhanh chóng đoán rằng cô không phải là một người đơn giản.
Cho nên hắn mới có thể phái y tới thử cô, kết quả khi hắn tiếp cận cô, cùng không phát hiện ra sự tồn tại của dị năng.
Cho nên hắn mới có thể nói một câu như vậy, ý là.có thể động thủ.
Đúng vậy, động thủ.
Từ sớm bọn họ đã nhìn thấy Mạc Vân Quả mang một cái bao, hơn nữa là một cái bao phồng lên, bọn họ đoán rằng bên trong sẽ có đồ ăn.
Bọn họ đã đói bụng lâu lắm, lần này đi ra ngoài tuy rằng có ít thu hoạch, nhưng tính ra không nuôi nổi mấy người bọn họ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kiều Thêm càng buồn bã.
Nếu đổi lại là hắn của trước kia, sao lại có thể đi đoạt đồ ăn của cô gái nhỏ?
Nhưng mà, thế giới này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nếu như ngươi không tàn nhẫn, kết quả cuối cùng chỉ có chết……
Nghiêm Khắc Liệt liếm liếm môi của mình, bởi vì một thời gian dài không uống nước, môi y trở nên tái nhợt khô nứt.
“Em gái, nhìn em thế.này chắc hẳn là lạc nhau với người nhà phải không?” Nghiêm Khắc Liệt lại nhấp nhấp môi nói, “Chỉ cần cô cho tôi một ít đồ ăn, chúng tôi có thể mang cô đi tìm người nhà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1010101/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.