Chương trước
Chương sau
Nghiêm Khắc Liệt thấy Mạc Vân Quả không nói gì, mày nhíu lại, nhưng chung quy cũng không đi lại cướp đồ của cô.
“Lão đại……” Kiều Thêm khó xử nhìn thoáng qua Nghiêm Khắc Liệt.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy cô gái này một mình đứng ở đây, nhìn quần áo cô hoàn hảo sạch sẽ nhanh chóng đoán rằng cô không phải là một người đơn giản.
Cho nên hắn mới có thể phái y tới thử cô, kết quả khi hắn tiếp cận cô, cùng không phát hiện ra sự tồn tại của dị năng.
Cho nên hắn mới có thể nói một câu như vậy, ý là.có thể động thủ.
Đúng vậy, động thủ.
Từ sớm bọn họ đã nhìn thấy Mạc Vân Quả mang một cái bao, hơn nữa là một cái bao phồng lên, bọn họ đoán rằng bên trong sẽ có đồ ăn.
Bọn họ đã đói bụng lâu lắm, lần này đi ra ngoài tuy rằng có ít thu hoạch, nhưng tính ra không nuôi nổi mấy người bọn họ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Kiều Thêm càng buồn bã.
Nếu đổi lại là hắn của trước kia, sao lại có thể đi đoạt đồ ăn của cô gái nhỏ?
Nhưng mà, thế giới này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nếu như ngươi không tàn nhẫn, kết quả cuối cùng chỉ có chết……
Nghiêm Khắc Liệt liếm liếm môi của mình, bởi vì một thời gian dài không uống nước, môi y trở nên tái nhợt khô nứt.
“Em gái, nhìn em thế.này chắc hẳn là lạc nhau với người nhà phải không?” Nghiêm Khắc Liệt lại nhấp nhấp môi nói, “Chỉ cần cô cho tôi một ít đồ ăn, chúng tôi có thể mang cô đi tìm người nhà.”
Đương nhiên, tìm được hay không lại là một việc khác.
Mạc Vân Quả nhìn y một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi không có người nhà.”
Lần này, đổi nhau thành Nghiêm Khắc Liệt sửng sốt một chút.
Y xem cô gái này phúc hậu và vô hại, vừa thấy chính là kiểu được người nhà bảo vệ quá tốt, làm sao lại không có người nhà?

Chẳng lẽ là……
Tâm tư Nghiêm Khắc Liệt vừa động, nhấp miệng nói: “Ngại quá, nhắc tới chuyện thương tâm của cô.”
Nói tới đây, vốn dĩ Nghiêm Khắc Liệt có tính toán vừa đe dọa vừa dụ dỗ Mạc Vân Quả giao đồ ăn ra cũng tiêu tán.
Cô đã không có người nhà bảo vệ, cuộc sống sau này của cô cũng không quá tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Khắc Liệt thở dài một hơi.
Loại ngày tháng này nhật, cũng không biết khi nào mới có thể kết thúc.
Mạc Vân Quả thấy Nghiêm Khắc Liệt không nói gì, cầm bao, mở ra.
Tức khắc, mùi thịt liền tràn ra tới.
Nghiêm Khắc Liệt cả kinh, nhìn về phía Mạc Vân Quả, lại phát hiện cô đang muốn lấy ra gì đó, nhưng không thể phủ nhận, thứ kia rất thơm!
Vài người liếc nhau, vội vàng đem Mạc Vân Quả vây lại.
Mạc Vân Quả vị vây:……
“Hả? Mấy người này muốn làm gì? Tiểu Quả Quả nhà ta đã lấy đồ ăn ra rồi mà!”

“Hừ! Lòng lang dạ sói! ╭(╯^╰)╮”
“Bọn họ chẳng lẽ muốn đoạt của tiểu Quả Quả nhà ta? ╭(╯^╰)╮”
“Cái này khiến ta không vui!”
“Tiểu Quả Quả, không sợ, tẩn chết bọn họ!”
Mạc Vân Quả giật giật khóe miệng, liền nghe được Nghiêm Khắc Liệt nói: “Ngại quá, thật sự do hương vị quá thơm.”
Khi Nghiêm Khắc Liệt nói câu đó, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm gà nướng trong tay Mạc Vân Quả.
Đúng vậy, gà nướng……
Mạc Vân Quả không để ý cái gì, đem gà nướng để vào tay Nghiêm Khắc Liệt nói: “Ăn đi.”
Nghiêm Khắc Liệt nào cố tỏ vẻ gì, lập tức mở gói giấy bạc ra, sau đó nói với mọi người: “Mau ăn! Đừng để cho mùi hương tràn ra!”
Mấy người khác chỉ kịp nói một tiếng “Cảm ơn”, sau đó liền ăn ngấu nghiến.
Mạc Vân Quả:……
Sau đó, Mạc Vân Quả lại từ trong bao lấy ra giăm bông, bánh quy, nước khoáng các loại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.