Nhưng mà không đến mười phút, đoàn người Nghiêm Khắc Liệt đã tiêu diệt sạch sẽ đồ ăn.
Mạc Vân Quả nhìn bao trống trơn, trầm mặc thật sâu.
Nghiêm Khắc Liệt sờ sờ bụng của mình, mang theo một tia ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi ăn hết đồ của vô mấy rồi, cô yên tâm, về sau cô đi cùng chúng tôi đi!”
Những người khác còn còn đang đắm chìm trong mỹ vị vừa rồi, nghe Nghiêm Khắc Liệt nói vạy cũng không có ý kiến gì nhiều.
Mạc Vân Quả chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Nhưng mà tư thái đó càng khiến Nghiêm Khắc Liệt càng thêm kinh hãi, những thứ kia, có khi cả cao tầng cũng chưa chắc được ăn.
Còn đôi mắt sạch sẽ kia, y đã sớm quên mất bao nhiêu lâu mình chưa được thấy đôi mắt sạch sẽ thế kia.
Ánh mắt Nghiêm Khắc Liệt hơi lóe, trong lòng âm thầm đưa ra một quyết định.
Những người khác nhanh chóng hủy thi diệt tích nhưng gói bọc kia, lúc này mới xếp hàng tiến vào trong thành.
Đến phiên Mạc Vân Quả, người thủ thành hỏi một ít vấn đề, nhưng đều bị Nghiêm Khắc Liệt qua loa nói đi.
Vì thế, đổi lại bọn họ mất một phàn ba thu hoạch ngày hôm nay.
Nhưng ngẫm lại Mạc Vân Quả cho bọn hắn ăn vài thứ kia, một phàn ba thu hoạch này cũng không tính là cái gì.
Mạc Vân Quả thành công tiến vào trong thành, còn bị Nghiêm Khắc Liệt mang theo tới nơi ở của bọn họ.
Đây là biệt thự nằm ở trung tâm thành, tuy nói là biệt thự, nhưng đồ đạc bệ trong trừ bàn ghế dựa giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1010102/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.