Chương trước
Chương sau
Mạc Vân Quả tùy ý nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, không thể không vì phản ứng của bọn họ mà vỗ tay, ừm……vỗ tay giả.
Ở đây làm gì có chuyện kể chuyện xưa? Đây là dáng vẻ cái gì cũng không nghĩ được không.
Sau khi Mã Mễ nói xong câu kia, trong phòng lập tức yên tĩnh, bầu không khí cũng nặng nề hơn.
Dorothy cùng Cách La Phu liếc nhau, chung quy vẫn không có mở miệng nói chuyện.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, cuối cùng vẫn là Mã Mễ mở miệng nói chuyện trước.
“Lần này chúng tôi đến đây là muốn mua một ít đồ.”
Khuôn mặt cô nàng lạnh lùng, trước sau như một đều bình tĩnh như vậy, dường như tất cả đều khôi phục lại như bình thường, mà chuyện vừa rồi, giống như chỉ là ảo giác mà thôi.
Cách La Phu ngay lập tức phản ứng lại, theo bản năng treo lên nụ cười tiêu chuẩn, bắt đầu phun ra lời xả giao.
Mã Mễ nói chuyện với Cách La Phu, ngược lại Nhĩ Tư lại không có chút tâm tư nào để nghe.
Y nhớ tới người đàn ông kia, không biết hiện tại hắn như thế nào.
Việc hắn đồng ý với y, bây giờ cơ giáp cấp SSS đã có hướng phát triển, không biết hắn khi nghe được tin tức này có vui vẻ hay không, có thể nhẹ nhàng hôn lên môi y……
Nhĩ Tư theo bản năng sờ lên môi mình, chỉ thấy một mảng lạnh lẽo.
Y lập tức phục hồi tinh thần lại, sau đó lại tiếp tục ngẩn ra.
Sao y lại có thể nghĩ như vậy? Lúc trước hắn tương y như vậy, hiện tại còn có thể như vậy sao?
“Đây là nguyên nhân ngươi vội vã tới đây?” Giọng nói quen thuộc của Tinh Nghiêu truyền tới trong đầu Mạc Vân Quả, cô nghiêng đầu nhìn sang, đã thấy Tinh Nghiêu nhỏ cỡ bàn tay đang ngồi trên vai mình.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Mạc Vân Quả hỏi Tinh Nghiêu
Tinh Nghiêu bĩu môi, dùng giọng không sao cả nói: “Bọn họ lại không nhìn thấy ta, ta muốn ở đau thì ở đó.”
Mạc Vân Quả:…… Nói rất có đạo lý.
“Ta nói, người đàn ông bên kia trên người hắn có hơi thở của vận mệnh chi tử ~” tinh Nghiêu chọc chọc Mạc Vân Quả, chỉ chỉ Nhĩ Tư.
Mạc Vân Quả nhướng mày, vận mệnh chi tử? Đó là người được thiên đạo ưu ái?
Nhĩ Tư thế mà lại quen biết với người mang vận mệnh chi tử? Xem ra chuyện xưa của y không đơn giản nha……
“Ai, đáng tiếc cũng không biết vận mệnh chi tử của ta thế nào, nhớ năm đó khi ta bị giam cầm, cũng chưa kịp cho vận mệnh chi tử của ta cơ duyên.” Nói tới đây, khuôn mặt của Tinh Nghiêu vừa nhíu, có chút không vui.
“Ai, ngươi không biết, vận mệnh chi tử của ta lớn lên thật xinh đẹp.” Tinh Nghiêu vừa nói đến cái này, đôi mắt liền sáng long lanh.
Mạc Vân Quả: Không thể tưởng được Thiên Đạo à thì ra ngươi là cái dạng này.
“Hừ, người đàn ông này vậy mà lại có hơi thở của vận mệnh chi tử, hắn nhất định đã làm gì đó với vận mệnh chi tử nhà ta, ta muốn đi hỏi một chút!”
Nói xong Tinh Nghiêu đã muốn xông lại chỗ Nhĩ Tư, may có Mạc Vân Quả nhanh tay cản lại.
“Hắn lại nhìn không thấy ngươi.”
Một câu nhẹ nhàng đã đánh bay ý đinh của nó, nó đành âm thầm ngồi lại trên vai Mạc Vân Quả.
Làm một thiên đạo cực kì có nguyên tắc, nó không thể xuất hiện trước mặt nhân loại, đương nhiên, Mạc Vân Quả không tính.
“Ta mặc kệ, ngươi đến đi hỏi một chút hắn cùng vận mệnh chi tử của ta là cái dạng quan hệ.” Tinh Nghiêu chọc cổ Mạc Vân Quả, sức lực cũng có chút lớn.
Mạc Vân Quả:……
Đây là muốn cô buộc Nhĩ Tư phải kể chuyện xưa sao?
Dường như Nhĩ Tư cũng nhận ra gì đó, ngẩng đầu lên liếc nhìn Mạc Vân Quả một cái, khóe miệng cong lên thành nụ cười, vừa ảm đạm vừa nhợt nhạt, khiến cho người ta nhịn không được đau lòng.
Nhưng mà đối tượng đau lòng, không bao gồm Mạc Vân Quả và Tinh Nghiêu……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.