Mọi người đều đổ dồn mắt về phía Đế Minh. Âm Tế Thiên cho rằng Đế Minh sẽ chẳng thèm phản ứng lại lời Yêu quái lão tổ nói, nên vội quay sang cười cười với bà. Ngay khi hắn định tìm bừa một lý do, thì Đế Minh đã phun ra bốn chữ:
“Dục cầu bất mãn.”
[Đại khái là có bất mãn trong ***:3]
Giọng nói của y rất lạnh, nhưng xen lẫn trong đó vẫn có một tia hờn dỗi.
Mọi người: “…”
Yêu quái lão tổ buồn cười nhìn bọn họ, ánh mắt ái muội cứ chuyển từ Âm Tế Thiên rồi lại sang Bắc Minh.
Khóe miệng Âm Tế Thiên hung hăng co rút:
“Ta có thể nói ta không quen biết y sao?”
Yêu quái lão tổ lại hỏi: “Ngươi cảm thấy người ta sẽ tin ngươi sao?”
Toàn bộ Tu Chân giới, chỉ cần nói đến Tịch Thiên và Bắc Minh, thì ai nấy cũng đều biết hai người là đạo lữ của nhau. Cho dù chưa thấy mặt, nhưng nhìn nốt chu sa trên trán hắn, người ta vẫn nhận ra thân phận bọn họ ngay. Quỷ quái lão tổ lên tiếng hỏi:
“Trước tìm một chỗ ngồi xuống đã.”
Âm Tế Thiên biết ông muốn hỏi rõ ràng chuyện hôm đó, hắn khẽ liếc nhìn khuôn mặt đen thùi của Đế Minh, thấy y không có ý phản đối mới gật nhẹ đầu đồng ý, đi theo bọn vào một gian phòng trong khách ***. Quỷ Quái lão tổ vừa ngồi xuống liền lập tức hỏi:
“Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thiếu gia Bắc gia lại tu luyện công pháp của Quỷ tu?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858830/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.