Âm Tế Thiên thì thầm:
“Ta – Bắc Minh – con trai của Bắc Vũ Hoành – trực thuộc Bắc gia, nay xin thề với trời. Khoảng thời gian không có Âm Tế Thiên làm bạn, mỗi ngày bản thân đều sẽ niệm ‘Âm Tế Thiên’ ba trăm lần, viết ‘Âm Tế Thiên’ ba trăm lần. Tuyệt đối sẽ không nhờ người khác giúp, hoặc dùng phù chú, pháp khí, yêu thú, bảo vật … để hoàn thành thay.”
Không chờ Âm Tế Thiên nói xong, Bắc Minh đã bật cười xen vào: “Chẳng phải nói ba nghìn lần ư? Sao giờ lại biến thành ba trăm rồi?”
Với lại, y cảm thấy lời thề này của Âm Tế Thiên thật quá nghiêm túc, cặn kẽ đến từng chi tiết nhỏ. Nếu tuân theo nó, vậy y sẽ phải đích thân ra tay thôi.
“Nếu ba nghìn lần, vậy suốt ngày ngươi chỉ châu đầu vào niệm và viết suốt luôn. Thế nhưng bản thân ngươi là thiếu gia của Bắc gia, trong phủ còn rất nhiều chuyện chờ ngươi giải quyết nữa.”
Bắc Minh bất đắc dĩ nói: “Được rồi! Phu nhân là chu đáo nhất! Ngài cứ nói tiếp, tiểu nhân sẽ nghiêm túc nghe theo.”
Âm Tế Thiên tiếp tục thì thầm: “Nếu Bắc Minh không làm được, thì Âm Tế Thiên sẽ không được chết tử tế, hồn phi phách tán, chẳng thể siêu sinh.”
Bắc Minh giật mình, tức giận nói: “Sao ngươi lại tự nguyền rủa mình?”
Âm Tế Thiên vô tội nói: “Ta đâu có tự nguyền rủa mình. Ngươi cứ hoàn thành theo đúng y như lời thề ấy, vậy ta sẽ chẳng hề hấn gì rồi?”
“Nhưng lỡ đâu ta bận việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858782/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.