Đột nhiên, xoay người một cái, Bắc Minh đặt Âm Tế Thiên ở dưới thân, bình tĩnh chăm chú nhìn khuôn mặt *** xảo của thiếu niên!
Ánh mắt của y thập phần nghiêm túc, nhìn vô cùng cẩn thận, phảng phất như muốn khắc ghi chiều dài lông mi, độ lớn ánh mắt, chiều cao cái mũi và từng tấc da thịt trên khuôn mặt vào hết trong đầu y.
Cuối cùng, y bắt đầu đếm từng cọng lông mi của Âm Tế Thiên, tỉ mỉ, từng chút từng chút chậm rãi đếm.
Nếu đếm sai hoặc quên, liền đếm lại một lần nữa.
Cứ như vậy, y lặp đi lặp lại động tác đó nhiều lần, giống như muốn khẳng định cho thiếu niên biết, y yêu hắn đến nhường nào!
Âm Tế Thiên vẫn không nhúc nhích, mặc y chơi đùa với lông mi của mình. Nhìn nhu tình lộ ra dưới đáy mắt Bắc Minh, miệng hắn khẽ nhếch tạo thành một nụ cười xinh đẹp.
Tuy nhiên, thời điểm cảm nhận được sự lưu luyến của Bắc Minh, ý cười trên môi hắn liền thu lại.
Lúc ở Minh Ngục, nghe Minh Vương nói xong, hắn vẫn luôn không hiểu. Vì cái gì một hồn kia của Bắc Minh lại bị phong ấn trong nốt chu sa của hắn.
Không!
Chính xác mà nói, là phong ấn trong nốt chu sa của Tịch Thiên.
Âm Tế Thiên ngẫm lại, vẫn cảm thấy nói như thế cũng không đúng!
Trước kia, giữa mày của Tịch Thiên không có nốt chu sa, là sau khi hắn xuyên hồn vào cơ thể này, nó mới xuất hiện.
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra thế này!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858779/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.