Thật là kiếm? Thật là tiện?
Âm Tế Thiên ngẩn người, phụt một tiếng cười ha ha: “Thật là kiếm! Thật là tiện! Tên này đúng là rất có ý tứ! Ta thích! Ta rất thích!”
Thôn Phách lườm hắn một cái, chỉ cần nghĩ tới mình vừa khen thanh kiếm này nức nở, liền cảm thấy thập phần buồn bực. Nếu sớm biết kiếm là do Hiên Viên Duật chế tạo ra, y đã chê nát nước, để về sau Tịch Thiên không bao giờ dùng tới nó nữa!
Âm Tế Thiên cố nén cười: “Vậy cứ kêu nó là Chân Cú Kiếm đi!”
Nói xong, hắn lại không nhịn được mà há mồm cười ha hả. Thôn Phách thấy Âm Tế Thiên vui vẻ thoải mái như vậy, tâm trạng cũng dịu đi, khó chịu và giận dữ dưới đáy mắt dần dần trở nên nhu hòa. Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người thương, không kìm lòng nổi tiến về phía hắn, sờ vào đôi má *** xảo trắng nõn kia!
Nụ cười của Âm Tế Thiên cứng lại, sững sờ nhìn chiếc mặt nạ màu bạc tiến tới gần mình, nháy mắt khi cảm xúc lạnh lẽo chạm tới đôi môi, Âm Tế Thiên đột ngột bừng tỉnh, vội dùng sức đẩy nam nhân trước mắt ra, lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm gì đó?”
Thôn Phách nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, mâu quang hơi tối sẫm lại, cũng không giải thích hành vi ban nãy của mình!
“Đi ra ngoài!” Mắt Âm Tế Thiên dõi theo y, sẵn giọng nói: “Đi ra ngoài cho ta!”
Thôn Phách siết chặt thanh kiếm trong tay, một lát sau mới xoay người, không nói lời nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858615/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.