(= Thật là kiếm. Đọc có cảm giác giống câu Thật là tiện, đây là chơi chữ).
Âm Tế Thiên ngó ngó Thôn Phách, đoán rằng nhân lúc hắn ngủ, y đã bôi thuốc cho hắn. Thôn Phách chú ý tới ánh mắt của Âm Tế Thiên, tưởng rằng hắn đang cảnh cáo mình nên cách xa hắn năm thước, cho nên hơi khẽ lùi lại!
Âm Tế Thiên bắt gặp hành động đó của Thôn Phách, cái tay định cầm chiếc đũa bỗng chốc khựng lại. Rồi chợt nhớ ra, mình đã từng bảo y cách xa mình ngoài năm thước, mới chậm rì rì ăn điểm tâm!
Hắn ăn hai cái liền cảm thấy không đói nữa, để đũa xuống, trầm giọng nói: “Ta muốn trở về!”
Thôn Phách cho rằng Âm Tế Thiên muốn về Bắc gia, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ không đưa ngươi về Bắc gia!”
Âm Tế Thiên tức giận nói: “Ý ta là Quỷ Tông Phái!”
Thôn Phách sửng sốt!
Âm Tế Thiên đứng dậy mở cửa phòng, đi ra ngoài!
Lúc này, Lô Đỉnh Viện không có náo nhiệt như đêm qua, bốn phía vắng lặng, chỉ có hai nữ quản sự ngồi trên ghế ở đại sảnh thì thầm nói chyện!
Hai nữ quản sự nhìn thấy Âm Tế Thiên đi xuống, lập tức lộ ra nụ cười yêu mị: “Tiểu tu sĩ thức dậy sớm thế?”
Âm Tế Thiên hỏi: “Các ngươi có cửa sau không?”
Nữ quản sự ngẩn người, nhưng rất nhanh liền cười nói: “Tiểu tu sĩ là muốn rời đi sao? Tuy nhiên tối nay, trong tiệm chúng ta có một cô nương mới đến…”
Nàng còn chưa dứt lời, đã bị Thôn Phách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858614/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.