Chương trước
Chương sau
“Ta… ta… ta…” Bắc Sinh lắp bắp, không khỏi có chút chột dạ liếc mắt nhìn Âm Tế Thiên, thấy Âm Tế Thiên không có nhìn mình, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất. Sau đó căm giận trừng Bắc Đẩu, cả giận nói: “Ta trước kia đúng là có nghĩ như vậy, thậm chí còn cảm thấy tân thiếu phu nhân căn bản là không xứng với thiếu gia. Thế nhưng qua thời gian hầu hạ ngài, ta cảm thấy tuy linh căn của Thiếu phu nhân bị hủy, tu vi tẫn tán nhưng so với kẻ mới có chút tu vị tự cho mình là đúng làm bộ cao cao tại thượng lại còn xem thường người khác vẫn dễ nhìn hơn!”

Bắc Đẩu cười chế nhạo: “Không phải là ngươi cầm tiền thưởng của Thiếu phu nhân cho nên ngươi mới nói tốt cho hắn như vậy!”

Bắc Sinh khinh bỉ: “Làm như ngươi thì không cầm tiền thưởng của thiếu phu nhân ấy!”

Bắc Đẩu phút chốc nheo mắt lại: “Ngươi….”

Gã đúng là có cầm tiền thưởng thế nhưng tất cả mọi người trong viện của Hoành trưởng lão đều nhận, chẳng có lý nào gã lại không nhận! Bắc Duy thản nhiên nói: “Bắc Đẩu, cho dù ngươi là hộ vệ của thiếu gia, nhưng như thế không có nghĩa là tu vi của ngươi cao hơn chúng ta!”

Âm Tế Thiên nghe những lời Bắc Đẩu vừa nói, cũng không tức giận, cũng không cảm thấy cảm động vì Bắc Sinh bênh hắn, hắn chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ đấu tranh nội bộ.

“Bắc Đẩu, ngươi có ý gì thì cứ nói thẳng ra!” Bắc Đấu kéo ánh mắt lạnh lùng trào phúng từ trên người Bắc Sinh trở về, chuyển sang nhìn Âm Tế Thiên: “Thú Triều hàng năm đều rất nguy hiểm, đối với một người không có tu vi mà nói thì không khác gì đi chịu chết. Thế nhưng thiếu gia lại muốn dẫn thiếu phu nhân đi tham gia hoạt động Thú Triều, nói cách khác là vào lúc đối kháng với yêu thú thì thiếu phu nhân là trói buộc của thiếu gia!”

Âm Tế Thiên rũ mắt, không chút bận tâm mà đùa nghịch nhẫn không gian, đợi Bắc Đấu nói xong mới chậm rì rì nói: “Có phải trói buộc hay không cũng không đến lượt ngươi nói! Bất quá, ngươi thật sự cảm thấy ta là trói buộc sao?”

Vừa dứt lời thì mí mắt chầm chậm nâng lên, lộ ra vẻ ác liệt trong con ngươi xinh đẹp.

Bắc Đẩu không khỏi ngẩn người! Chỉ trong nháy mắt đó, gã phảng phất như đang nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, hơi thở dọa người của thiếu gia, trên người thiếu phu nhân vậy, làm tim gã không khỏi giật thót. Bắc Đẩu vội vàng lấy lại *** thần: “Bắc Đẩu khẩn cầu thiếu phu nhân chủ động từ chối tham gia Thú Triều với thiếu gia!”

Không nói đến cái gì khác, sự thật là thiếu phu nhân không có tu vi, nếu như không suy nghĩ mà lỗ mãng dẫn hắn đi Thú Triều thì sẽ liên lụy đến chủ tử!

“Bắc Đẩu, ngươi…”

Bắc Sinh còn chưa dứt lời, thì có một trận gió thổi qua, ngay sau đó Bắc Đẩu bị đẩy ngã trên mặt đất: “Trở về nói với Bắc Minh thí chủ, Vô Tịnh sẽ chiếu cố sư thúc!”

Vô Tịnh mặt không đổi sắc buông áo Bắc Đẩu ra, đi đến trước mặt Âm Tế Thiên: “Nếu sư thúc không chê thì sư thúc cứ cùng sư điệt đi tới biên thành trước!”

Mấy ngày ở trong Bắc phủ, gã nhìn gia phó trong Minh Thăng viện rất cung kính với sư thúc, còn tưởng rằng sư thúc sống ở đây cũng không tệ, không nghĩ tới hôm nay gã lại nhìn được một màn chẳng lấy làm hay ho như thế này.

Âm Tế Thiên nhìn Bắc Đẩu té trên mặt đất sau đó gật đầu. Tuy rằng hắn rất muốn thấy Bắc Minh, thế nhưng cũng sẽ có nhiều người giống như Bắc Đầu phản đối hắn tham gia thú triều. Nếu đã như vậy thì hắn vẫn nên rời đi trước với Vô Tịnh, chờ đến biên thành rồi thì mọi chuyện đã định, những người khác có muốn phản đối cũng không làm gì được. Bắc Sinh nhìn Âm Tế Thiên ngồi trên pháp khí của Vô Tịnh rời khỏi Bắc phủ thì vội vàng túm tay áo của Bắc Duy hỏi: “Chúng ta làm như thế nào giờ? Đuổi theo hay là đi theo các trưởng lão để tới biên thành?”

Bắc Duy liếc mắt nhìn Bắc Đẩu: “Nhiệm vụ chính của chúng ta là hộ vệ của thiếu phu nhân, thiếu phu nhân ở đâu chúng ta ở đó!”

Sau đó gã lấy pháp khí ra đuổi theo! Bắc Sinh cảm thấy cũng đúng, nếu thiếu gia biết bọn họ để thiếu phu nhân đi như vậy mà không đuổi theo thì nhất định sẽ bị phạt nặng!

Bắc Đẩu từ từ đứng dậy, nhịn không được nhỏ giọng mắng: “Đáng ghét!” Vậy mà gã lại quên bén mất sự tồn tại của Vô Tịnh! Vốn gã lo lắng thiếu gia mải chiếu cố cho thiếu phu nhân sẽ làm mình bị thương, cho nên muốn thiếu phu nhân quên đi việc đến biên thành, vậy mà sự tình là hoàn toàn đi ngược lại. Lần này thì không xong rồi, lát nữa quay lại thì nói như thế nào với thiếu gia?

Bắc Đẩu mang tâm trạng không tốt trở lại Đại điện nghị sự, do dự hồi lâu mới bước vào. Lúc Bắc Minh nhìn thấy bóng dáng Bắc Đẩu thì y biết gã vừa từ Minh Thăng viện trở lại. Y đang cùng mấy trưởng lão thương lượng sự tình, khóe mắt thoáng nhìn sang Bắc Đẩu, con người lạnh lùng hiện lên ý cười khó nhận ra, sau khi chấm dứt cuộc nói chuyện với các trưởng lão, y đi nhanh ra đại điện, bước thẳng tới chỗ Bắc Đẩu. Vậy nhưng ngoài đại viện chỉ có Bắc Đẩu và năm tên hộ vệ khác đang đứng chung một chỗ, chẳng thấy người y vẫn nhớ nhung đâu.

Bắc Đẩu nhìn thấy Bắc Minh đi ra, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, nhanh chóng tiến lên đón: “Chủ tử!”

Sắc mặt Bắc Minh trầm xuống: “Người đâu?”

Bắc Đẩu mím môi, nhất thời không biết nên nói như thế nào, cho đến khi gã cảm thấy khí tức trên người Bắc Minh càng ngày càng trở nên lạnh lẽo mới nhanh chóng nói ra chuyện vừa xảy ra, lập tức quỳ gối xuống: “Là thuộc hạ tự tiện làm cho chủ tử tức giận, thiếu phu nhân bỏ đi, thuộc hạ cam nguyện nhận trọng phạt!”

Bắc Minh lạnh lùng híp mắt nhìn chằm chằm Bắc Đẩu không lên tiếng. Bắc Đẩu quỳ trên mặt đất không nhìn được vẻ mặt của Bắc Minh nhưng có thể cảm thấy được y đang rất tức giận, thân mình cũng không kiềm được mà run nhẹ! Bắc vũ Hoành từ đại điện đi ra đã nhìn thấy từ xa Bắc Đẩu đang quỳ một gối ở trước mặt Bắc Minh, ông tò mò đi tới, liếc mắt nhìn Bắc Đẩu, ôn hòa hỏi: “Minh nhi, có chuyện gì sao?”

“Ngươi lui xuống trước đi! Sau khi kết thúc Thú Triều thì tự mình đến chỗ tổng quản mà lĩnh phạt!”

“Dạ!” Lập tức Bắc Đẩu nhẹ nhàng thở ra một hơi, gã còn tưởng mình sẽ không thể tham gia Thú Triều.

“Đây là…” Bắc Vũ Hoành tò mò hỏi.

Bắc Minh nhướng mày: “Tịch Thiên đi biên thành với Vô Tịnh!”

Y vốn tưởng sau khi xuất quan thì có thể lập tức thấy Tịch Thiên, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nếu sớm biết thì y sẽ tự mình đi đón người! Đều là tại mấy lão già kia cứ kéo chân mình!

Bắc Vũ Hoành ngâm khẽ nói: “Ngươi không phải là để…”

Ông nói đến một nửa thì liền dừng lại, trong lòng ít nhiều cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Bắc Vũ Hoành vỗ vai y an ủi: “Ngươi không cần quá lo lắng cho Tịch Thiên đâu! Vô Tịnh dù sao cũng tới đỉnh cao của Kim Đan kỳ rồi, sẽ chẳng có mấy người dám tìm Tịch Thiên làm trò, hơn nữa hiện giờ sắp tới Thú Triều, thời điểm này tất cả mọi người phải cùng nhau đối ngoại. Như vậy cũng chẳng có mấy ai chú ý đến Tịch Thiên! Lại nói, cha lo lắng cho ngươi hơn!”

Bắc Minh hơi nhíu mày!

“Tịch Thiên còn chưa biết chuyện của ngươi đúng không?” Bắc Vũ Hoành hỏi không đầu không đuôi.

Bắc Minh nhíu chặt mày, ưm một tiếng! Bắc Vũ Hoành thở dài: “Cha biết ngươi có tâm với Tịch Thiên, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới thân phận đệ tử cửa phật của Tịch Thiên chưa? Hắn có thể hoàn toàn tiếp nhận ngươi hay không? Cuối cùng cha lo sợ ngươi không thể nào thừa nhận nỗi đau khi mất đi Tịch Thiên. Đến lúc đó ngươi…”

Bắc Vũ Hoành muốn nói lại thôi, cuối cùng vỗ vai Bắc Minh rồi xoay người trở lại đại điện nghị sự. Bắc Minh vẫn cứ đứng tại chỗ, không biết qua bao lâu mới thì thào tự nói: “Ta tin rằng hắn nhất định có thể tiếp thu!”

Âm Tế Thiên ngồi phía sau pháp khí của Vô Tịnh, lập tức rời khỏi Bắc phủ bay ra ngoài Bắc Hoàng thành. Được một lúc thì thấy rất nhiều tu sĩ cũng lục tục bay tới biên thành. Âm Tế Thiên nhìn pháp khí bay đầy trời, hỏi: “Vô Tịnh, không phải ngươi sắp đến Kết Anh kỳ sao? Nhỡ đang bay tới biên thành thì đến thời điểm lên Kết Anh, lúc đó làm sao bây giờ?”

Kỳ thực là hắn lo lắng cho bản thân mình. Hắn cảm giác được lực lượng trong cơ thể càng ngày càng hưng phấn, chính mình cũng sắp không khống chế được cỗ khí đang rục rịch kia rồi! Âm Tế Thiên cảm thấy không quá nửa tháng sẽ có đột phá lớn, tiến vào cảnh giới không biết tên nào đó. Đến lúc ấy, nếu Vô Tịnh cũng đến Kết Anh thì cho dù có Bắc Duy và Bắc Sinh là hai Trúc Cơ tầng chín cũng không thể bảo vệ được bọn họ. Nếu không thể bảo vệ được thì rất dễ bị kẻ xấu thừa cơ phá hoại!

Vô Tịnh hai tay tạo thành hình chữ thập: “A di đà phật, sư thúc hãy yên tâm, đệ tử muốn lên Kết Anh kỳ thì cũng phải mất đến nửa tháng!”

Âm Tế Thiên trợn trắng mắt, ngươi nói như vậy ta lại càng không yên lòng! Vô Tịnh có nói: “Đến lúc đó, chúng ta có thể đến chỗ sư phụ!”

Âm Tế Thiên sửng sốt nhíu mày hỏi: “Chúng ta phải về phía Tây?”

Hắn không nghĩ trở về miền Tây với Vô Tịnh, hắn nghĩ… Trong đầu Âm Tế Thiên đột nhiên nảy lên hình ảnh của Bắc Minh. Xem ra, hắn không có thuốc nào cứu được rồi! Hắn thật sự thích một người đàn ông!

“Sư thúc hiểu lầm rồi! Hiện giờ yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm đều chạy về phía Nam, như vậy tu sĩ ba miền cũng sẽ không ngồi yên chẳng quan tâm. Tất cả sẽ mở ra trận pháp, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, thông qua trận pháp đến phía Nam. Nhóm người sư phụ cũng sẽ tới đây nhanh thôi!”

Vậy là tốt rồi! Âm Tế Thiên đang định thở ra một hơi, nhưng lập tức khí đang thở lại đông cưng ngắc!

Không xong!

Hiện này toàn bộ giới Tu Chân có người nào mà không biết hắn bị hủy linh căn, tu vi tẫn tán, làm sao có thể thăng cấp được nữa? Không được! Hắn không thể cho bất cứ ai biết hắn sắp đột phá cảnh giới, hắn phải nghĩ ra cách gì đó để tránh khỏi rắc rối lần này mới được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.