Bắc Sinh vọt vào sân, nhìn thấy Âm Tế Thiên đang đứng trước cửa phòng, nháy mắt khuôn mặt trở nên vui vẻ: “Thật tốt quá! Thiếu phu nhân ngài rốt cục cũng ra khỏi phòng rồi!”
Vũ Liễu nghiêm mặt hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại vội vàng như ma đuổi vậy?”
Bắc Sinh chợt nhớ ra mục đích gã chạy tới đây, vẻ vui mừng lập tức thay bằng vẻ lo lắng: “Ta vừa nghe được tin tức truyền từ biên thành đến, báo rằng yêu thú ở Vạn Yêu Sâm Lâm đột nhiên bạo động, có lẽ Thú Triều sẽ xảy ra sớm hơn!”
Trừ bỏ Âm Tế Thiên thì sắc mặt ba người còn lại đều vụt cái thay đổi, vú Liễu vội hỏi: “Chắc chắn là ngươi không nghe lầm đấy chứ?”
Bắc Sinh vẻ mặt đau khổ: “Làm sao ta có thể nghe lầm cho được? Hiện giờ toàn bộ người trong Bắc phủ đều đang bàn tán về chuyện này, chỉ sợ không tới nửa canh giờ nữa thì các trưởng lão sẽ triệu tập các đệ tử Bắc gia đi biên thành!”
Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi: “Không phải chỉ sớm vài ngày thôi sao? Có gì kì quái lắm à?”
Qua khoảng bảy tám ngày nữa cũng đến ngày Thú Triều, hiện giờ chỉ sớm thêm vài hôm thì có gì đâu mà mọi người sợ hãi như vậy?
Vô Tịnh biết Tịch Thiên suốt ngày chỉ lo tu luyện cho nên có rất nhiều chuyện bên ngoài hắn không rõ ràng lắm, vì thế giải thích: “Đó là sư thúc không biết thôi, thời gian xuất hiện Thú Triều đã trở thành quy luật rồi, chưa bao giờ đến sớm hay muộn. Vậy mà lần này đột nhiên sớm hơn vài ngày, chỉ sợ có dị biến cho nên mọi người phải sốt ruột rồi!”
Nhắc tới Thú Triều thì Vô Tịnh không khỏi nhớ tới 3 tháng trước, lúc đưa sư thúc tới phía Nam, đi qua Vạn Yêu Sâm Lâm thì gặp phải Thú Triều. Khi ấy, thật sự rất nguy hiểm, tuy nhiên cũng khiến cho gã cảm thấy kỳ lạ, mấy con yêu thú đó không những không tấn công bọn họ mà còn nhường đường, nhìn theo bọn họ bình yêu vô sự rời khỏi. Đây là chuyện lạ nhất mà gã từng nhìn thấy!
Bất quá, sau lần đó, gã ngờ ngợ rằng Thú Triều năm nay nhất định sẽ có dị động, không ngờ tới điều gã nghĩ lại linh nghiệm! Vô Tịnh vừa mới nói xong, bên ngoài sân đột nhiên ồn ào huyên náo, tiếng nói càng lúc càng lớn mà tranh cãi càng ngày càng gay gắt, thậm chí còn có người quát lớn!
Sắc mặt Vú Trương khó coi: “Cứ cho là Thú Triều đến sớm thì mọi người cũng quá hoảng loạn rồi!”
Còn Vú Liễu thì thần tình nghiêm trọng: “Ta cảm thấy như là có việc gì đó, chúng ta ra ngoài xem sao!”
Nàng có chút kỳ quái, cho dù là Thú Triều đến sớm thì cũng không đến mức khiến người trong phủ mất quy củ mà hô to hô nhỏ như vậy. Năm người ra khỏi hậu viện, lập tức nhìn thấy gia phó đứng tụm lại thành một nhóm trong sân đang thảo luận chuyện Thú Triều năm nay.
Vú Liễu lập tức bình tĩnh lại, cả giận nói: “Có chuyện gì? Không cần làm việc nữa sao?”
Nhóm gia phó nhìn vú Liễu, người dẫn đầu nhóm gia phó nhanh chóng giải thích: “Vú Liễu ngài không biết đấy chứ, ngày Thú Triều đến sớm!”
Vú Liễu vẫn như trước nghiêm mặt: “Năm nào chẳng có Thú Triều, năm nay sớm vài ngày mà các ngươi đã quên hết quy củ rồi sao?”
Người kia lo lắng nói: “Thế nhưng vừa có tin tức từ biên thành truyền đến, không chỉ Thú Triều đến sớm mà toàn bộ yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm còn kết thành một đàn chạy về hướng Nam, nếu như các tu sĩ phía Đông, Tây, Bắc mà không tới viện trợ kịp, thì nhất định miền Nam sẽ bị tổn thất nặng nề!”
Sắc mặt bốn người vú Liễu, vú Trương, Bắc Sinh, Vô Tịnh đều trở nên nghiêm trọng. Bắc Sinh lắp bắp: “Vừa rồi từ biên thành không phải chỉ truyền mỗi tin Thú Triều đến sớm thôi sao?”
Gia phó kia vội nói: “Trước đúng là chỉ truyền đến tin Thú Triều đến sớm, thế nhưng chưa tới hai chén trà thì biên thành lại truyền tới tin, nhóm yêu thú chạy về hướng Nam bộ”. Hai tay Vô Tịnh tạo thành hình chữ thập, thì thầm: “A di đà phật!”
Vú Liễu nhanh chóng thu lại vẻ mặt vừa rồi: “Tin tức dù sao cũng là tin tức, còn chưa biết là thật hay giả đâu, giờ chúng ta mà cuống hết lên thì chẳng khác nào loạn ở ngay đầu trận tuyến. Hiện tại, các ngươi lập tức trở lại làm việc của mình đi!”
“Dạ!” Gia phó kia ra hiệu giải tán nhóm gia phó đằng sau: “Tất cả giải tán, nhanh chóng đi làm việc đi!”
Một đám người đi hết rồi, vú Trương lại nói: “Chỉ sợ tin này là thật!”. Vú Liễu lắc đầu: “Không quan tâm xem có phải thật giả hay không, chúng ta phải chờ đến khi các trưởng lão ra mệnh lệnh thì mới biết được!”
Mà Âm Tế Thiên bây giờ lại không thực sự quan tâm tới chuyện Thú Triều, điều hắn để ý chính là Bắc Minh đã xuất quan chưa! Dù sao cũng đã hai tháng chưa nhìn thấy Bắc Minh đương nhiên là rất nhớ y.
“Sư thúc, Vô Tịnh trước về phòng chuẩn bị một chút!” Trong giọng nói của Vô Tịnh có chút lo lắng, vừa nói xong thì lập tức xoay người trở lại hậu viện.
Bắc Sinh cười đắc ý: “May mắn ta đem tất cả những thứ cần dùng cho Thú Triều đều nhét hết vào túi không gian, hiện giờ có đi ngay đến biên thành cũng không có vấn đề gì!”
Vú Liễu tức giận trừng mắt liếc gã một cái: “Ngươi đừng có quên giờ ngươi là hộ vệ của thiếu phu nhân, nhiệm vụ của ngươi là bảo hộ thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân ở đâu, ngươi đi theo đấy! Thiếu phu nhân không thể tham gia Thú Triều ngươi cũng không thể tham gia! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà dám trộm trốn đi, hậu quả nhất định sẽ rất nặng!”
“Ai nói là ta sẽ trộm trốn đi, ta và thiếu phu nhân cùng đi!” Bắc Sinh nhìn Âm Tế Thiên mỉm cười: “Thiếu phu nhân, ngài nói có đúng không!”
Vú Liễu sửng sốt: “Thiếu phu nhân cũng muốn tham gia thú triều?”
Âm Tế Thiên không yên lòng lên tiếng: “Nghe nói Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm trở lên mới được tham gia Thú Triều… ta…”
Bắc Sinh lập tức nói: “Là thiếu gia đồng ý dẫn thiếu phu nhân đi!”
Gã nhớ rõ lúc ở khách ***, Hiên Viên công tử nói như vậy với thiếu phu nhân.
“Điong! Điong! Điong! Điong!” Đột nhiên có tiếng chuông từ phía xa xa truyền tới, tiếng chuông dồn dập khiến người ta bất giác cảm thấy lo lắng! Âm Tế Thiên phục hồi lại *** thần, ngay sau đó, liền nhìn thấy các đệ tử Bắc gia hết nhóm này đến nhóm khác bay qua trên đỉnh đầu.
Hắn nghi hoặc hỏi: “Làm sao thế?”
Vú Liễu giải thích: “Đây là tiếng chuông triệu tập đệ tử Bắc gia, xem ra là sắp xuất phát rồi!”
Âm Tế Thiên nhìn các đệ tử bay qua không trung: “Ta đến Bắc gia đã vài tháng rồi cũng chưa từng thấy đệ tử Bắc gia hay các trưởng lão phi hành trên không!”
Mỗi lần hắn ra ngoài với Bắc Minh hoặc là đi Đậu Hoa thôn với bọn Bắc Duy thì đều đi ra cửa sau của Bắc phủ, rồi mới lên pháp khí bay đi!
“Quy củ của Bắc gia là không được phi hành trên không trong phạm vi phủ!”
Bắc Sinh nhìn các đệ tử bay trên cao, trong lòng có chút sốt ruột: “Thiếu phu nhân, có phải chúng ta cũng nên đi theo bọn họ hay không?”
“Này..” Trên mặt Âm Tế Thiên hiện lên vẻ chần chừ! Bắc Minh đã nói là sẽ dẫn hắn đi xem Thú Triều, thế nhưng hiện tại Bắc Minh còn chưa xuất quan! Nếu như hắn gấp gáp xuất phát, ngược lại sẽ bị mấy trưởng lão đó đuổi về, làm trò cười cho người khác!
Vú Liễu nhìn ra được băn khoăn của hắn: “Thú Triều đột nhiên xảy ra, đây không phải chuyện nhỏ, nhất định đã kinh động đến thiếu gia đang bế quan. Tuy nhiên nhất thời ngài ấy sẽ không xuất quan ngay được. Tốt nhất thiếu phu nhân nên ở lại chờ thiếu gia, để tránh sau này thiếu gia lại phải đi tìm ngài!”
“Thiếu phu nhân!” Một tiếng gọi từ bên trên tuyền xuống. Mọi người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bắc Duy dùng pháp khí bay tới, đứng ở trước mặt Âm Tế Thiên, nhanh chóng lấy trong túi không gian ra một chiếc nhẫn nạm ngọc: “Thiếu phu nhân, đây là nhẫn không gian mà thiếu gia tự mình làm ra cho ngài!” Bắc Sinh nhìn chiếc nhẫn thèm nhỏ dãi. Đệ tử Bắc gia mà có một cái túi không gian đã sang lắm rồi! Thế nhưng cái túi treo ở bên hông thì rất dễ mất hoặc bị trộm đi, không giống như nhẫn có thể đeo ở ngón tay không chạy đi đâu được, vừa làm trang sức lại rất thực dụng.
Âm Tế Thiên nhận lấy cái nhẫn đeo vào ngón tay cái bên trái, rất vừa tay, sau đó hỏi: “Bắc Minh đâu?”
“Thiếu gia hiện tại đang ở trong phòng nghị sự với Hoành trưởng lão, nhất thời chưa trở lại được. Thiếu gia nói, ngài mặc y bào mà thiếu gia chế ra trước đi. Thiếu gia còn nói bên trong nhẫn đã có đủ đồ vật cho Thú Triều vì thế ngài không cần chuẩn bị gì cả!”
“Đã biết!”
Âm Tế Thiên quay trở lại phòng, lấy bộ quần áo màu trắng mà Bắc Minh đã chế cho hắn vào hai tháng trước mặc vào, sau đó trở ra thì còn thấy thêm Bắc Đẩu vẻ mặt vừa lạnh vừa nghiêm đứng ở cửa. Bắc Duy và Bắc Sinh cúi đầu đứng ở bên một bên, không dám lên tiếng: “Chủ tử bảo ta tới đón thiếu phu nhân!”
Bắc Đẩu lạnh lùng nói, thế nhưng hành động của gã thì lại không có vẻ muốn dẫn Âm Tế Thiên đi. Hắn nhăn mày, hắn cảm thấy Bắc Đấu có thành kiến với hắn, hình như là bắt đầu từ lễ Cầu Duyên. Thế nhưng hắn không có nhớ là mình từng trêu chọc gì người này: “Nếu là tới đưa ta đi, vậy ngươi đi trước dẫn đường đi!”
Bắc Đẩu không động bình tĩnh nhìn Âm Tế Thiên, lạnh giọng nói: “Trước khi đi, ta nghĩ nên nhắc nhở thiếu phu nhân vài câu, mong thiếu phu nhân không trách ta nói quá khó nghe!”
Âm Tế Thiên nhướng mày nói: “Nói đi!”
“Thiếu phu nhân linh căn bị hủy, tu vi tẫn tán, đối với người trong giới Tu Chân mà nói thì ngài là phế vật!” Bắc Đẩu còn chưa dứt câu thì Bắc Sinh đã nổi giận, vươn tay đẩy mạnh ngực Bắc Đấu: “Bắc Đẩu! Ngươi nói như vậy là có ý gì?”
“Bắc Sinh!” Bắc Duy nhanh chóng kéo gã lại
Bắc Đẩu lạnh lùng trừng Bắc Duy: “Nếu ngươi nói ngươi chưa từng nghĩ như vậy thì ta không tin đâu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]